Nghe được tiếng hít thở của người kia có chút rối loạn, Diệp Lâm giương mắt nhìn Bạch Ngọc Hàm.
Người này từ trước đến giờ không có cảm xúc gì, lành lạnh tinh khiết, hắn mới yên lòng giao Minh Ngọc các cho nàng tới xử lý. Nhưng nếu là người này động tâm tư không nên động, Diệp Lâm nhất định sẽ không chút do dự giải quyết nàng. Minh Ngọc Các chủ còn có thể thây người mới, thế nhưng hắn lại không thể để bất luận kẻ nào tổn thương Tô Nghiêu.
“Ngươi là người thông minh, phải biết bổn phận của mình là gì.”
Diệp Lâm dừng, lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy Bạch Ngọc Hàm quỳ xuống. Bạch Ngọc Hàm đè giọng nói thật thấp, sợ hãi xấu hổ: “Phiền thông tri lỗi, Ngọc Hàm cũng không dám suy nghĩ lung tung.”
Là Diệp Lâm phái người chuộc nàng từ Túy Tiên lâu ra ngoài, để nàng miễn ở chỗ đó, bảo vệ trong sạch của nàng. Nàng tự biết thân phận đê tiện, ngay cả ở lại bên cạnh Diệp Lâm làm thị nữ cũng không có, càng không nên nghĩ thái tử điện hạ tôn quý. Thái tử điện hạ là ân nhân cứu mạng phụ mẫu tái sinh của nàng, giống như chân trời, xa không thể chạm, chỉ có thể nhìn lên và tôn kính, dù là ước mơ, đều giống như là sai lầm của mình. Nhưng người đời đều có Thất Tình Lục Dục, nàng..... Nàng chỉ là không cẩn thận đánh mất tâm ở Đông cung không tìm về được nữa rồi.....
Diệp Lâm thấy nàng lanh lợi như thế, cũng không trách móc nặng nề. Lĩnh ngộ cho giỏi, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-be-ha-cung-khong-nhe/3019424/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.