Nghĩ tới đây, Tô Nghiêu động tác vỗ nếp uốn trên y phục dần dần chậm lại.
Diệp Lâm quay đầu lại chắp tay liếc mắt hướng về phương xa, thần sắc bình tĩnh đến mức gọi là mặt co liệt, lòng Tô Nghiêu nghèn nghẹn.
Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều... Diệp Lâm cao quý vậy, dạng cô nương nào chưa từng thấy qua, vậy mà luôn bị muôn hoa đua sắc vây quanh lại không dính thân, nàng tưởng những tin đồn đại lúc trước của hắn chỉ là...
Xem ra giờ chứng kiến, nàng không dám bỏ sót chuyện có thể.
Tô Nghiêu lắc đầu một cái, ném ý niệm này ra sau ót chuyên tâm chỉnh lại y phục.
Có gió còn có hoa dại và mùi cỏ xanh thơm ngát cùng tóc mai thổi tung bay, Tô Nghiêu nhắm mắt lại, hai tay vịn lan can cầu hình vòm, cảm thụ hơi ấm cuối xuân.
Huyền Táp bị Diệp Lâm buộc bên cây liễu, cúi đầu ăn cỏ.
Tô Nghiêu nghĩ, có lẽ thái tử điện hạ là người không quá câu nệ lễ tiết, khi đó nàng nói bừa hắn cũng không giận... Có phải sau này ở cạnh nhau cũng không cần quá lo lắng không...
“Sao thế?” Bên người vang lên thanh âm trong trẻo.
Tô Nghiêu mở mắt, Diệp Lâm đã cùng nàng sóng vai đứng trên cầu, thần sắc bình tĩnh nhìn phương xa. Non sông tươi đẹp, cả người một thân tím trắng di thế độc tôn(*),tựa như không hưởng qua khói lửa trần thế.
Tô Nghiêu không nhịn được nghĩ, mỹ nhân như thế, không có người đến tranh giành, thật đúng là... Phí của trời... Chỉ vì thân phận Diệp Lâm, chung quy nàng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-be-ha-cung-khong-nhe/111892/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.