Diệp Lâm không quen Tô Dao, nên sẽ không biết Tô Dao giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Vả lại giờ nàng đã mang danh thái tử phi, nếu bị người bêu xấu chẳng phải Đông Cung cũng xấu mặt theo sao.
Theo lý Diệp Lâm phải ra giúp đỡ một tay, chỉ là nàng không biết phải mở miệng thế nào.
Huống chi có một việc chưa chắc chắn, nếu Diệp Lâm đồng ý lại đưa cho nàng một vị “Sư phụ” không biết giữ kín miệng, làm mọi người đều biết nàng không biết cưỡi ngựa bắn tên không.
Theo phong cách làm việc của Diệp Lâm, sẽ... Không thể đâu?
Gió khẽ thổi vào cửa sổ rộng mở lật tung trang giấy trên bàn, không biết vì sao Thôi Thái Phó lại không có mặt ở đây, chỉ có thư đồng Đông cung nghiêm trang làm tròn trọng trách đứng một bên.
Người bên cạnh vẫn chuyên chú viết chữ, chân mày hơi nhíu, ngón tay trắng ngọc khớp xương thon dài rõ ràng cầm bút lông, trong lúc viết chữ quả thực nhìn vô cùng phong nhã.
Tô Nghiêu len lén liếc nhìn lông mày nhíu chặt của hắn.
Nếu nàng nói, Diệp Lâm nhất định sẽ hỏi nàng vì sao không tham gia cuộc săn mùa xuân cưỡi ngựa bắn cung... Này chẳng phải tự mình khai ra sao...
Nhưng mà... trừ hắn ra Tô Nghiêu thật sự không biết có thể tìm ai hỗ trợ. Nàng không định tạo danh tiếng gì trong cuộc đi săn mùa xuân, chỉ cần chạy được vào trong rừng ai biết nàng có giương cung săn bắn không.
Chỉ cần lẫn vào trong là tốt rồi.
Khi Tô Nghiêu nghiêng đầu lần thứ một trăm lẻ một nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-be-ha-cung-khong-nhe/111891/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.