Chương trước
Chương sau
Đang lúc nói chuyện nhà bếp đã nấu thuốc xong, Tô Nghiêu biến sắc sợ hãi tốc độ nấu thuốc, nhưng nghĩ tới thái tử mang thuốc từ Đông cung đến nên chẳng lấy làm lạ.
Quả nhiên đồ Hoàng gia không giống thường dân.
Dựa vào cử chỉ Cẩm Diên ý muốn mớm thuốc cho Tô Nghiêu, nhưng không ngờ vừa bưng tới Diệp Lâm đã tự động nhận lấy đặt sang bàn trà nhỏ bên cạnh.
Tô Nghiêu chưa kịp phản ứng, người này đã nhẹ nhàng đở nàng tựa lên gối đệm mềm mại, xác định nàng không sao mới bưng chén thuốc lên.
Người này, không phải muốn... Mớm nàng uống thuốc chứ?
“Điện hạ làm gì vậy?”
Tô Nghiêu liếc mắt thấy Cẩm Diên còn kinh ngạc hơn nàng, nói, “Điện hạ đưa chén thuốc cho Cẩm Diên cầm đi, Điện hạ...”
Lời chưa dứt đã bị Diệp Lâm cắt ngang, thấy trên mặt người nọ lộ biểu cảm cười như không cười, chậm rãi nói, “Nàng ghét ta sao?”
Tô Nghiêu:...
Thái tử điện hạ thật sự là người không biết nói lý lẽ sao...
Diệp Lâm đặt thìa thuốc bên mép thổi thổi, rồi chậm rãi đưa tới khóe môi Tô Nghiêu, động tác cực kì dịu dàng, ánh mắt ôn nhu tựa như sợ kinh động người nào đó.
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, chắc thường hay đút cho người khác uống thuốc... Tô Nghiêu lại nghĩ, có thể để hắn hạ mình mớm thuốc, sợ chỉ có một mình Hoàng đế bệ hạ.
Nói cách khác, hiện tại nàng đang hưởng thụ đãi ngộ giống Hoàng đế bệ hạ sao?
Lòng thấp thỏm uống hớp thuốc, Tô Nghiêu lập tức chú ý đến chén thuốc.
“Thuốc này...” Không hề đắng?
Diệp Lâm nhìn ánh mắt xoe tròn của nàng, nhẫn nhịn muốn xoa xoa mái tóc dài của nàng, hé miệng cười cười nói, “Biết nàng ghét mùi thuốc, ta cố ý xin cao nhân cho thêm chút vị ngọt trong thuốc. Nàng cứ yên tâm, chúng không ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc đâu.”
Tô Nghiêu ngơ ngác gật đầu, trong đầu lóe lên một ý nghĩ nhưng lại không dám hỏi —— Diệp Lâm làm sao biết nàng ghét mùi thuốc?
Ngày đó, mặc dù Tô Nghiêu luôn được Diệp Lâm ân cần săn sóc đến khi rời đi, nhưng nổi nghi ngờ trong lòng vẫn không thể nói ra.
Tuy nhiên, hiệu quả của thuốc do Diệp Lâm mang đến rất công hiệu, Tô Nghiêu nhanh chống khỏe lại như trước, dù thân thể còn hơi yếu nhưng dẫu sao nước mắt nước mũi đã không còn chảy nữa.
Trái ngược thời điểm Tô Nghiêu ở nhà dưỡng bệnh, mấy ngày nay Tô Anh bị Tô Tự an bài nhét vào trong Hoằng Văn Quán học.
Nói chung Hoằng Văn Quán rất giống Sùng Văn Quán, chỉ khác Sùng Văn Quán thuộc Đông cung, phục vụ chỉ một mình thái tử, còn Hoằng Văn Quán phục vụ các môn đệ thuộc con cái cquan viên cấp tam phẩm trở lên và Hoàng thất vừa tới tuổi đi học.
Tô Nghiêu thân là nữ nhi Tể Tướng, vốn phải giống Tô Anh vào Hoằng Văn Quán, có điều không biết tại sao được phá lệ an bài học ở Sùng Văn Quán.
Tô Anh không giống Tô Nghiêu, nàng không phải sản phẩm giả mạo, thân là nữ nhi Tô gia thứ thiệtnên mới học có vài ngày ở Hoằng Văn Quán, thanh danh vang dội hơn trước.
Tô Nghiêu nghĩ, có lẽ đây lý do vì sao ném nàng vào Sùng Văn Quán học, bằng không đường đường trưởng nữ Tô Tể Tương lại là kẻ mù chữ cái gì cũng không biết, thực khó nói ra thành lời.
Lâu ngày Thôi Thái Phó cũng hiểu rõ nàng, mỗi lúc thấy nàng suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu đành phải lấy tay dạy, còn về phần Diệp Lâm lại rất vui, thường hay chống cằm nhìn Thôi Thái Phó làm khó nàng.
Nháy mắt đã tới mùng năm tháng năm lễ Đoan Ngọ.
Ngày này trong cung cực kỳ náo nhiệt, yến tiệc chiêu đãi mời đầy đủ tất cả các quan viên đến.
Sáng sớm Tô Nghiêu đã bị Cẩm Diên làm ồn, mơ mơ màng màng bị Cẩm Diên đổi từng kiện từng kiện y phục trên người, cho đến khi búi tóc xong Tô Nghiêu mới giật mình tỉnh táo.
Trong cung mở yến hội, thân phận nàng là con quan quyền quý nên phải theo cha mẹ đến dự.
Lúc trước nàng không biết, giờ bất ngờ trở tay không kịp, hoàn toàn chưa chuẩn bị.
Sáng sớm Tô Anh đã rửa mặt thay đổi trang phục xong, ngồi trong khuê phòng Tô Nghiêu nghiêng người nhìn Cẩm Diên chọn lựa từng món trang sức đeo tay, đến khi sửa soạn xong liền cùng nhau lên xe ngựa.
Sau khi đến nơi, quan viên cùng các phu nhân và con gái đều sẽ tách ra, người lớn thì thiết yến tại Diên Gia Điện, người nhỏ thì tại bên trái Diên Gia Điện Tử Vân Các.
Nhạn Triều là quốc gia rất cởi mở, nam nữ có thể cùng nhau đến học đường, thì yến tiệc trong cung cũng sẽ không kiêng kỵ gì, suy cho cùng là muốn giúp nam nữ hoàng gia độc thân có cơ hội quen biết nhau.
Mặc dù quốc gia này được cải thiện hóa nhưng nàng vẫn không đặt nhiều hy vọng. Đi tới đâu cũng bị dán một nhãn mác trên người “Chính là thái tử phi”, nhưng nàng biết những hạ nhân này chẳng dám có ý đồ xấu gì với nàng.
Vì vậy, Tô Nghiêu hiên ngang cùng Tô Anh đi lướt qua.
Đến Tử Vân Các, quả là mở mang kiến thức khi thấy có không ít công tử và quý nữ tụm năm tụm ba cùng tụ một chỗ nói chuyện với nhau, Tô Nghiêu và Tô Anh xông vào cũng không dẫn tới quá nhiều chú ý, các nàng tìm được chỗ ngồi của mình liền ngồi xuống trước.
Trông thấy vị trí mình ngồi bên tay trái trên cao, Tô Nghiêu thầm thở dài.
Ừm, vị trí này thật sự khiến người xấu hổ muốn chết.
Mặc dù bên trái là muội muội tốt của nàng, nhưng bên phải lại là ghế Diệp Lâm, Phong Sách thân là Thế tử con trai nhiếp chính vương, vị trí ghế ngồi là ở trên bên tay phải, cũng chính là đối diện mặt Tô Nghiêu.
Nghĩ tới vị Thế Tử con trai Nhiếp chính vương có tình cảm sâu đậm với Tô Dao, cùng lời thề son sắc đêm hôm đó khiến Tô Nghiêu cảm thấy không thể ngồi yên khi đối diện mặt là Phong Sách.
Đối mặt Phong Sách, trong lòng Tô Nghiêu ít nhiều có chút chột dạ áy náy, dù sao hiện giờ nàng đang dùng dáng vẻ người yêu làm tổn thương lòng người ta.
Diệp Lâm chưa tới nhưng Phong Sách đã tới ngồi đối diện Tô Nghiêu, không lên tiếng mắt cứ nhìn chằm chằm nàng.
Tô Nghiêu vờ như không nhìn thấy, khóe mắt khẽ lướt qua hắn.
Tô Anh ngược lại rất hưng phấn, lặng lẽ kéo tay áo Tô Nghiêu kề tai nàng nói nhỏ.
Nam nhân khoác trường bào lam sắc bên kia, trông dáng dấp không tệ chính là nhị hoàng tử Diệp Linh; cô nương xinh đẹp áo vàng bên cạnh chính là Thất công chúa Diệp Văn; ngồi nghiêm mặt xa xa chính là Ngũ công chúa Diệp Phi sắp gả cho con trai trưởng quan Thị Trung trong Hàn Lâm Viện...
Tô Nghiêu yên lặng suy nghĩ, ánh mắt quét đến vị thiếu niên áo đỏ cách đó không xa thỉnh thoảng nhìn về bên này, giơ tay lên đẩy Tô Anh một cái, hỏi, “Còn người đó?”
Lúc này Tô Anh mới xoay đầu lại, liếc mắt nhìn cái quay đầu trở về, không mặn không nhạt nói, “À, đó là Tứ hoàng tử Diệp Tễ.”
Chỉ thế thôi.
Tô Nghiêu mở to hai mắt, Tứ hoàng tử Diệp Tễ?
Nhìn Tô Anh lạnh nhạt như vậy, giống như có bí mật gì đó không thể nói ra... Nàng hăng hái đẩy Tô Anh một cái, truy vấn, “Hắn bị sao thế? Sao cứ nhìn sang bên này hoài vậy?”
Tô Anh hừ lạnh một tiếng, giọng ép xuống cực thấp, nói ra một câu vĩnh viễn Tô Nghiêu không ngờ xuất phát từ trong miệng Tô Anh ——
“Hắn... Nơi này, có bệnh.”
Nói xong, Tô Anh còn giơ tay lên chỉ chỉ đầu mình.
Tô Nghiêu thấy buồn cười.
Tiểu nha đầu này thật sự tức giận mới toát ra câu như vậy.
Tô Anh thấy Tô Nghiêu cười, trừng mắt nắm lấy tay áo Tô Nghiêu, vất vả lắm mới dời đi lực chú ý Tô Nghiêu.
Trong lúc nói nói cười cười, nhất thời Tô Nghiêu đã quên mất cặp mắt đối diện, trong lúc lơ đãng nhìn sang cửa, trong nháy mắt ánh mắt liền ngây ngốc.
Mái tóc dài đen huyền được tóm gọn hết lên trên đỉnh đầu dùng mũ quan cố định lại, áo đơn mỏng màu đỏ sẫm kết hợp ngoại bào trắng thuần, bên hông đeo đôi ngọc bội bạch sắc phát ra tiếng leng keng vang dội, duy nhất chỉ có hài là màu đen, nhẹ nhàng thanh thoát bước qua cửa tiến vào.
Đây là thái tử điện hạ tôn quý nhất Nhạn Triều, Diệp Lâm.
Lâu như vậy, Tô Nghiêu chưa từng thấy qua Diệp Lâm mặc loại trang phục này, dù biết đây chỉ là một buổi tiệc nho nhỏ trong cung, nhưng chỉ cần hắn ăn hắn vậy vào trong tiệc chiêu đãi tân khách liền thấy trang trọng ngay.
Tô Nghiêu không thể không thừa nhận, Diệp Lâm mặc thế này trông rất anh tuấn.
Nàng chưa từng thấy người này mặc đồ trắng, ngày thường Diệp Lâm chỉ mặc màu tím nhạt, thanh thoát lạnh lùng tựa sương khói, không ngờ khi người này mặc màu trắng lại rực rỡ, chói mắt thế.
Hiển nhiên Diệp Lâm đã trông thấy nàng, nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Tô Nghiêu thấy rõ khóe môi người nọ cong lên cười ôn nhu.
Tô Nghiêu bối rối cúi đầu rũ mí mắt xuống.
Tuyệt đối không được động tâm với người này... Nếu thật yêu hắn, sẽ rất phiền toái.
Qua một lúc, người này đã ngồi xuống bên cạnh nàng, người bên trong Tử Vân Các liền an tĩnh lại, thái tử điện hạ khẽ cười, nghiêng đầu khẽ nói, “Xấu hổ sao.”
Người bên cạnh tất nhiên không nghe được, chỉ thấy thái tử ngồi xuống nghiêng đầu nói chuyện với thái tử phi, từ khóe mắt lan tràn tươi cười ôn nhu khiến không ít người cảm khái.
Ai có thể nghĩ tới vị thái tử điện hạ thanh tâm quả dục không nhiễm bụi trần lại bại bởi một Tô Dao chỉ đến Trường Ninh nửa năm, còn hay ốm yếu mang bệnh.
Thái tử đã đến, cung yến chính thức bắt đầu.
Dĩ nhiên Tô Nghiêu bị câu Diệp Lâm hỏi “Xấu hổ sao” liền vờ như “Xấu hổ” cúi đầu ăn, ai ngờ trông lúc nàng khiêm tốn ngồi ăn lại bị Diệp Lâm dọa sợ hết hồn.
Đôi đũa ngà hướng vào khối bánh ngọt trước mặt trong đĩa Tô Nghiêu, bị gắp đi, Tô Nghiêu ngơ ngát nghỉ rằng mình nằm mơ.
Trong cung yến đa phần là nữ tử, vậy mà thái tử điện hạ cư nhiên... Cư nhiên lại giành lấy đồ ăn trong đĩa của nàng...
Tô Nghiêu không dám tin ngẩng đầu nhìn qua Diệp Lâm, Diệp Lâm gắp khối bánh ngọt bỏ vào trong miệng.
Tô Nghiêu nhìn không chớp mắt Diệp Lâm ăn hết khối bánh ngọt kia, sau đó nghe người đó ung dung nói, “Bánh đậu phộng không tốt sức khỏe, nên ít ăn lại đi.”
Cho nên hắn liền gắp lấy ăn?! Tô Nghiêu không thể hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Lâm.
“Điện hạ.” Đột nhiên đối diện vang lên giọng nói đè nén tức giận quen thuộc.
Vốn dĩ Tử Vân Các đã hơi có chút ầm ỹ lại trở nên an tĩnh, cơ hồ tất cả mọi người đều dừng động tác lại.
Tô Nghiêu nghiêng đầu qua, thấy đối diện Phong Sách đã đứng lên trong tay cầm theo ly rượu nhìn thẳng vào Diệp Lâm.
“Nhiều năm thần chưa gặp được Điện hạ, kính mời Điện hạ một chén.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.