Côgiáo Viên còn đang bận mớm rượu, chợt cảm thấy môi đối phương cứng lại,lúc này mới lưu luyến chấm dứt nụ hôn, chép chép miệng, quay lại nhìn ra ngoài cửa.
Cô giáo Viên mỉm cười dựa vào ngực Trịnh Diễn Tự,ánh mắt lờ đờ, sắc mặt bừng bừng hưng phấn, lẳng lơ chết người không đền mạng: “Cô là ai?”
Mặt Hướng Mông lập tức từ trắng biến thànhxanh lè, hàm răng nghiến chặt, cuối cùng gắng gượng bật ra vài chữ quakẽ răng: “Xin lỗi đã quấy rầy”.
Cùng với một tiếng sập cửa rấtmạnh vang lên, dường như tất cả đều đã kết thúc. Trịnh Diễn Tự chứngkiến từ đầu đến cuối, lí trí nói với anh ta nên đuổi theo, hai chân lạisống chết không muốn di động nửa bước. Cảm giác này rất mâu thuẫn, lítrí không ngừng nhắc nhở anh ta, Trịnh Diễn Tự, không phải mày thíchHướng Mông hay sao? Vì sao không đuổi theo? Vì sao?
Nhưng càngbức bách chính mình như vậy hai chân lại càng mọc rễ, cuối cùng chỉ cóthể lắc thật mạnh người phụ nữ trong lòng, người đã làm trái tim anh tarối loạn, người đã khiến đầu óc anh ta hỗn loạn, người đã đảo loạn tấtcả của anh ta: “Cô tỉnh táo một chút cho tôi!”
“...” Cô giáo Viên chớp chớp mắt, hết sức vô tội nhìn lại anh ta: “Tôi tỉnh táo lắm”.
Kì thực Trịnh Diễn Tự rất không muốn đối mặt với cô như vậy, nhưng ánhmắt lại không chuyển đi được. Trong mắt cô có bóng anh ta, Trịnh Diễn Tự thấy rất rõ chính mình trong mắt cô đang tức giận đến mức nào.
Mới đầu là anh ta ép cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-an-kham-chua-fa-di-can/3143754/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.