“Trịnh Diễn Tự”. Bên kia điện thoại, giọng nói hờ hững.
“...”
“...”
Viên Mãn sợ đến mức suýt nữa ném điện thoại, luống cuống tay chân nhưtung hứng một lúc mới đỡ được điện thoại không rơi xuống đất.
Trịnh Diễn Tự... chẳng lẽ là kiếp nạn Viên Mãn không thể nào tránh được?
Thượng đế đã nhất định bắt hai người bọn họ gặp mặt? Được! Vậy thì nghênh chiến chính diện!
Viên Mãn hắng giọng rồi mới đưa điện thoại di động lên tai, trả lời một câu bằng giọng nói ngạo mạn mà chính cô cũng chưa bao giờ nghe thấy:“Trịnh Diễn Tự? Là ai?”
Viên Mãn lập tức cảm thấy bầu không khí bên kia điện thoại như đông cứng.
“...” Bên kia điện thoại yên lặng đủ năm giây rồi mới chịu lên tiếngtrả lời: “Nguyên thủ trưởng của cô, cũng là khách hàng cũ của cô”.
Làm người khác ức chế quả thực là hoạt động giải trí rẻ tiền mà hiệuquả cao nhất trên thế giới này, vừa nghĩ đến vẻ mặt tràn ngập uất ức của Trịnh Diễn Tự khi nói lời này, Viên Mãn đã không nhịn được muốn cười to ba tiếng. Đương nhiên tiếng cười còn chưa bật ra đã bị cô đè lại, làmbộ như bàng hoàng tỉnh ngộ: “A! Trịnh tiên sinh! Tôi nhớ ra rồi...”
Bầu không khí bên kia điện thoại rõ ràng lại đông cứng thêm vài phần.
Bên kia điện thoại rõ ràng không có bất cứ âm thanh gì, nhưng cô giáoViên quả thực đã quá hiểu rõ vị Trịnh tiên sinh bề ngoài như mây mờ giónhẹ, trong lòng lại cực kì kiêu ngạo đó, qua sự yên lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-an-kham-chua-fa-di-can/3143740/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.