Khoảng cách giữa hai người là hơn mười bước, Trịnh Diễn Tự còn chưa phát hiện ra cô. Nhưng Trịnh Diễn Tự nhanh chóng cất điện thoại, dường nhưđiện thoại không có người nghe máy, anh ta khẽ nhíu mày rồi đưa mắt nhìn về phía trước...
Phía trước chỗ Viên Mãn đứng.
ViênMãn kinh hãi cúi người trốn ra sau xe, lúc trốn tránh cô không suy nghĩgì, một giây sau mới không nhịn được ngẩn ra: Tại sao cô phải trốn tránh anh ta?
Cô có gì phải ngại không dám gặp ai?
Nhưng đã trốn rồi thì dứt khoát trốn luôn thể. Viên Mãn nghĩ như vậy, không dámngẩng đầu lên mà tiếp tục khom người sau xe, bất chấp ánh mắt khácthường của công nhân gara đi qua nhìn mình. Sau khi trốn đủ nửa phút,Viên Mãn đoán Trịnh Diễn Tự đã đi, lúc đang chuẩn bị đứng dậy thì mộtđôi giầy da lại xuất hiện trước mắt.
Không phải chứ...
Viên Mãn nuốt nước bọt.
Một giây trước còn đang cầu khẩn chủ nhân của đôi giày này ngàn vạn lần không được là Trịnh Diễn Tự! Một giây sau âm thanh của Trịnh Diễn Tự đã vang lên trên đỉnh đầu Viên Mãn: “Xin lỗi, đây là xe của tôi. Cô cónhìn thấy tài xế của chiếc xe này không?”
Viên Mãn không dámngẩng đầu lên, chỉ vội vàng giơ tay lên, đầu tiên là xua tay liên tục tỏ ý mình không nhìn thấy, sau đó vội vàng chỉ vào bên trong gara, ý làanh ta đi vào mà hỏi thợ sửa xe.
Từ góc độ của Trịnh Diễn Tựchỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu và một đoạn bắp chân trắng muốt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-an-kham-chua-fa-di-can/3143738/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.