Lúc này Viên Mãn nhìn Tống Lâm Giai, dường như nhìn thấy chính mình ba tháng trước.
Đêm đó, ba tháng trước, cô không chịu tin tưởng Bác Yến lại vứt bỏ tình cảm tám năm giữa hai người. Hôm nay, ba tháng sau, Tống Lâm Giai khôngchịu tin tưởng người bạn trai đang yêu nhau tha thiết lại dễ dàng vứt bỏ mình như thế.
Nói cho cùng, cô và Tống Lâm Giai có gì sai? Cấu xé một mất một còn vì một gã đàn ông rác rưởi? Viên Mãn cô không làm được.
“Hắn thật sự không liên lạc với tôi! Không tin cô tự xem đi!” Thậm chíViên Mãn còn rút điện thoại di động ra: “Ngay cả một cuộc điện thoạicũng không có!”
Kì thực nếu không có Trịnh Diễn Tự ở đây, bấtkể Viên Mãn chính khí lẫm liệt đến mấy, tỏ ra không thẹn với lương tâmđến mấy, có lẽ Tống Lâm Giai vẫn cứ không tin. Nhưng giờ này phút này,nhìn từ góc độ của một người ngoài đơn thuần, đã có Trịnh Diễn Tự rồi,ai còn cần Bác Yến nữa? Lí lẽ này Tống Lâm Giai vẫn hiểu được.
Sau khi ý thức được điều này, sự kiêu ngạo của Tống Lâm Giai cũng tắt phụt, lẩm bẩm tự nói với mình: “Tôi nên làm thế nào?”
Nhìn Tống Lâm Giai hồn xiêu phách lạc, kì thực Viên Mãn rất muốn bỏ lại một câu “Liên quan quái gì đến tôi” rồi phóng khoáng quay đi. Nhưng côvừa vòng qua Tống Lâm Giai, đi được hai bước đã dừng lại không tự chủđược.
Sự chán chường và bất lực của Tống như một tấm lưới trùm lên trái tim thánh mẫu của Viên Mãn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-an-kham-chua-fa-di-can/3143715/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.