Thụy vương Thượng Giới đến cung Thọ An thỉnh an thái hậu khiến người trong cung giật mình kinh ngạc.
Năm xưa mẹ ruột Thụy vương bị ghẻ lạnh, hắt hủi cuối cùng lặng lẽ qua đời giữa đêm khuya, sau đó mọi người trong cung càng ra sức phớt lờ vị trưởng hoàng tử này, ngay những cung nữ và nội thị bên cạnh y cũng chỉ hầu hạ qua loa đại khái. Tới khi y mười mấy tuổi, tiên đế nhận ra tính tìm y lầm lì ngang ngạnh, e rằng sẽ nảy sinh dã tâm làm ảnh hưởng đến thái tử Thượng Huấn, bèn phong làm Bắc Cương khách sứ, xua tới Mông quốc, đến lúc lâm chung cũng không cho triệu về kinh.
Nào ngờ Thụy vương nhìn xa trộng rộng, vừa hay tin phụ vương băng hà lập tức đi thâu đêm trở về. Mấy trăm người bên cạnh cuối cùng chỉ còn lại mười tam người người, song y vẫn cầm cự tới lúc tắm máu vào cung, bái tế điện Bạch Hổ, ngang nhiên xen vào giữa triều định do hoàng thúc nhiếp chính. Sau năm năm nhẫn nhịn, y đã cùng hoàng đế diệt trừ hoàng thúc Kỳ vương, thâu tóm triều đình vào tay đương kim thánh thượng.
Tiểu hoàng đế Thượng Huấn nhiều năm bị Nhiếp chính vương kìm kẹp, đã rèn thành tính tình lơ đãng ơ hờ, lại thêm sức khỏe không được tốt, sau khi Nhiếp chính vương bị giết, quay ra kính sợ huynh trưởng Thụy vương, một hai năm nay đến lên triều cũng uể oải. Một mình Thụy vương nắm đại quyền trong triều, vì thế mà cacngf thêm kiêu ngạo, y luôn xa cách thái hậu, trừ lúc năm hết tết đến, còn lại không bao giờ bước chân vào cung Thọ An.
Thế nên hôm nay y đột nhiên đến thỉnh an khiến người trong cung Thọ An căng thẳng như bày trận đón địch, tuy bề ngoài bẫn đón rước như khi hoàng đế tới nhưng những kẻ đứng hâu trên điện, tất thảy đều im như thóc, không dám hó hé.
Sau mấy câu hàn huyên cùng thái hậu, Thụy vương đón lấy chén trà, ngồi xuống bên phải bà uống nửa chén, nghe các nữ quan nhắc đế chuyến đi dạo ngự hoa viên hôm nay, mới làm bộ vô tình hỏi, "Hôm qua thái hậu vừa từ sơn lăng về, đáng lẽ nên nghỉ ngơi mới phải, sao hôm nay đã ra hoa viên ngay cho nhọc?"
Thái hậu cười đáp, "Thánh thượng đăng cơ nhiều năm, giờ đã trời yên biển lặng, cũng tới lúc tuyển phi lập hậu rồi. Lần này những người tiến cung đều là con cháu thế gia, lại đã ở trong cung làm quen nhiều ngày, để họ đợi nữa thì không ổn. Nhân lúc thánh thượng chưa tiếp kiến, bản cung gọi họ tới xem xét trước."
Thụy vương gật đầu, lại nói, "Năm xưa phụ hoàng từng để ý con gái nhà Quân trung thư, hẳn ngôi vị hoàng hậu này thái hậu đã có đối tượng rồi."
Thái hậu không biết y tới vấn an có việc gì, nên cũng nói xuôi theo, "Đúng thế, Quân tiểu thư chín chắn lễ phép, lời nói cử chỉ hết sức quy củ, bản cung rất ưng ý."
"Quân trung thư là trụ cột triều ta, đứng đầu đám văn nhân, gia phong đương nhiên phi phàm, nhà bình thường sao bì được." Thụy vương lạnh nhạt chuyển chủ đề, "Nhưng con lại nghe nói, sau khi các tiểu thư danh môn vào cung mấy hôm thái hậu lại triệu con gái Thịnh Di vào, chẳng hay có sắp xếp gì ư?"
Thái hậu thấy vẻ mặt y thản nhiên, không thể dò đón, đành thở dài đáp, "Đây là do bản cung suy xét không kỹ, đêm trước hôm khởi hành đi sơn lăng, tình cờ mơ thấy chuyện tiên hoàng ban tên, nhất thời bốc đồng sai người đi tìm con gái Thịnh Di vào ứng tuyển. Nào ngờ hôm nay gặp mặt, thấy lời ăn tiếng nói chẳng có phong phạm thế gia chút nào, suy cho cũng cũng bởi gia cảnh sa sút, lớn lên giữa khốn khó, rõ ràng không hợp ở trong cung."
"Vậy ư," Thụy vương khẽ gật đầu, "xuất thân của cô ta vốn không tệ, nhưng nhiều năm lưu lạc bên ngoài, thái hậu lo lắng cũng có lý. Nếu thái hậu đã không thích, cô ta lại chưa gặp mặt rồng, chưa có danh phận , giờ cho về cũng chẳng có gì khó.
"Làm thế bản cung lại không đành lòng." Thái hậu thở dài, "Dù gì cũng đã triệu người ta vào cung, chưa gặp thánh giá đã cho về, làm người ta mừng hụt, e rằng sẽ khiến co ấy bị người đời cười chê, có khi còn lỡ làng cả đời."
Thấy thái hậu dùng dằng không quyết, Thụy vương chỉ cười, chẳng buồn tâng bốc tâm tư của bà, "Nếu thái hậu cảm thấy mình mới gặp cô ta một lần, chưa hiểu rõ được tính tình, có thể triệu Ngô chiêu thận vào hỏi han. Ngô chiêu thận hầu hạ các tú nữ đã nhiều ngày, ắt hiểu rõ tính cách bọn họ."
"Ừm, cũng có thể hỏi thử xem. Nếu cô ta chỉ lỡ vô ý trước mặt ta hôm nay thì bỏ qua, Nếu quen thói cả gan làm càn, sau này há chẳng sẽ khiến thánh thượng không vui, hậu cung xáo trộn sao? Để tới lúc ấy mới tống đi, chi bằng giải quyết ngay thì hơn."
Bấy giờ Thụy vương mới bỏ qua chuyện này, lại thuận miệng trò chuyện với thái hậu đôi ba câu rồi đứng dậy cáo lui.
Rời cung Thọ An, trời cũng sẩm tối.
Trước mặt thái hậu, Thụy vương còn tươi cười, nhưng vừa đi khỏi đã sa sầm mặt, thái độ cũng lạnh lẽo hẳn. Đám người hầu theo sau nơm nớp như đi trên băng mỏng, chẳng biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
Thụy vương không đi thẳng ra khỏi cung mà rẽ qua cung Trùng Phúc. Ngô chiêu thận được thái hậu triệu kiến, đang rảo bước đi ngang qua thì chạm mặt y, vội tránh sang bên, khom người hành lễ.
Thụy vương liếc bà rồi lầm lì đi thẳng.
Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong, một đoàn nội thị cung nữ đã kéo đến cung Trùng Phúc.
Là quần áo trăng sức cục Thượng Y trong cung đưa đến để ngày mai đi bái kiến hoàng đế, mọi người đều có phần, chỉ riêng Thịnh Nhan ngồi một mình trong phòng đợi mãi chẳng có ai đưa đồ đến.
Cuối cùng cô cũng không đợi nổi bước ra ngoài, thấy nội thị đều đã đi khỏi, vội đuổi theo hỏi, "Các công công, có phải quá nhiều suất nên bỏ sót không?"
Mấy tên nội thị viện nhìn nhau cười rồi lắc đầu nói, "Không sót đâu, thái hậu thương xót tiểu thư đấy thôi, phúc phận của tiểu thư đến rồi."
Thịnh Nhan hoang mang về phòng, ngồi được một lát thì nghe ngoài cửa có kẻ truyền khẩu dụ của thái hậu, bảo Thịnh Nhan lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất cung.
Thịnh Nhan ngơ ngác chưa hiểu đầu đuôi ra sao, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng xì xào to nhỏ, tuy mọi người cố làm bộ thông cảm, nhưng không sao giấu được vẻ giễu cợt.
Nữ quan Thừa Phúc bên cạnh thái hậu dịu dàng bảo cô, "Thái hậu vốn muốn giữ tiểu thư ở lại đợt tuyển, nhưng trong lúc bái tế ở sơn lăng chạnh lòng thương cho thân thế tiểu thư, hai mẹ con bơ vơ nương tựa vào nhau. Nếu tiểu thư rời cung về nhà, hầu hạ mẹ già, mong rằng tiểu thư đừng phụ lòng mong mỏi của thái hậu, trở về chăm sóc mẹ già cho tốt, từ nay không phải xa lìa nhau nữa."
Trong chốc lát, Thịnh Nhan không biết ứng xử thế nào cho phải, ngơ ngẩn bái tạ ân đức thái hậu rồi luống cuống thu dọn tư trang dưới đủ mọi ánh mắt săm soi.
Chẳng hiểu chuyện này là thế nào. Cô thẫn thờ thu xếp vật dụng, bàn tay không nén được khẽ run.
Nhớ lại năm ngày trước vừa rời nhà, cáo biệt mẹ để đến đây, giờ lại đột ngột bị đưa về, hối hả được triệu vào rồi lại hối hả bị đuổi đi, cô chẳng có mảy may tự chủ.
Lẽ nào mấy việc ngày nay chỉ là giấc mộng, hoặc một câu chuyện cười thôi sao?
Các tiểu thư khác cũng giống như Thường Dĩnh Nhi, cố tình lờ đi, thậm chí còn chẳng buồn đãi bồi mấy câu từ biệt, chỉ săm sôi cô một chốc rồi thôi. Có lẽ họ đều biết cô xuất thân thấp kém, vĩnh viễn không có ngày gặp lại nữa.
Đến Ngô chiêu thận xưa nay vẫn coi sóc chung cũng không ra mặt, chỉ có Điêu Cô dúi cho cô chiếc bánh đậu đỏ, thì thào, "Cho cô đấy, Thịnh tiểu thư, xuất cung rồi sau này không được ăn đồ trong cung nữa đâu."
Thịnh Nhan gật đầu, lặng lẽ nhận lấy bỏ vào rương đồ nhỏ của mình rồi cảm tạ.
Cô vội vã đến rồi lại hối hả đi. Chưa kịp ngắm kỹ hoàng cung thì đã tỉnh mộng, mở mắt ra đã thấy mình xách rương theo cung nhân đi dọc bức tường cao ngất bao bọc hoàng cung.
Tường đỏ, ngói vàng, bầu trời cao vời xanh ngắt.
Trong hoàng cung mênh mông mà trống trải, hàng gạch dưới chân cứ trải dài tít tắp, trên đầu là trời cao áp xuống như vận mệnh chụp xuống người.
Thịnh Nhan lặng lẽ bước, vừa đi vừa âm thầm luồn tay vào trong áo, nắm lấy miếng ngọc bội cửu long.
Miếng ngọc cầm trên tay thấy lành lạnh. Cô siết chặt lấy nó.
Vì sao y không khuyên nhủ thái hậu, ngăn mình quay về.
Lẽ nào lời y bắt cô hứa chỉ là câu đùa thuận miệng nói ra, giờ y hối hận nên mới ruồng rẫy hắt hủi?
Lẽ nào y không biết cô đã phải quyết tâm nhường nào mới có thể vứt bỏ tất cả quá khứ và tương lai, bước vào hoàng cung lạ lẫm đáng sợ này?
Mặt rồng gồ ghề, hằn vào lòng bàn tay cô, nước mắt bất giác đã ngập tròng mắt.
Nhưng, không được khóc, Thịnh Nhan, không được khóc.
Cô hít một hơi dài, ép mình ung dung từ biệt chốn tôn quý nhất thiên hạ này.
Cứ coi như một cơn mộng hoang đường đi. Hoa đào mùa xuân, miếu hoa thần và hồ Tam Sinh, sau khi cô về nhà, sẽ trở thành ảo mộng, qua đi là không còn dấu vết.
Cô cũng quay về với số phận của mình, tiếp tục cuộc sống hèn mọn của sâu kiến.
Nội thị dẫn đường cho cô rảo bước thật nhanh, đế giày miết lên nền gạch thành tiếng sàn sạt khe khẽ.
Cửa ngách dẫn ra ngoài cung đã ở ngay trước mắt.
Chỉ cần bước qua, cô sẽ quay về với thế giới ngoài kia, vĩnh biệt hoàng cung nguy nga tráng lệ này.
Nhưng đúng lúc cô định bước qua, chợt nghe sau lưng có tiếng gọi, "Này, nàng đi đâu đấy?"
Giọng nói này trong trẻo mà ôn nhu, hỏi đường đột mà vô lễ như vậy, song không hề gây phản cảm.
Thịnh Nhan và mấy nội thị ngoảnh lại, chợt kinh ngạc khôn xiết.
Sau lưng họ, một chiếc kiệu đang tiến lại, hoàng đế ngoài ngay ngắn bên trên, mỉm cười như có như công, ôn hòa nhìn cô.
Thịnh Nhan kinh ngạc nhìn người mặc áo hoàng bào nọ. Chính là kẻ tươi cười dịu dàng, nho nhã thư sinh, từng leo lên giả sơn hái hoa cho cô trong ngự hoa viên lúc trước. Gương mặt hắn trắng trẻo, đượm phần uể oải lúc xế trưa, hoa văn rồng cuộn trên áo càng làm lộ vẻ yếu đuối không nên có ở địa vị của hắn, ẩn sau phong thái tao nhã.
Thịnh Nhan nghe thấy hắn khẽ gọi mình, "Thịnh Nhan?"
Nhưng cô không cách nào phản ứng lại được, chỉ ngây ra nhìn hắn, cổ họng nghẹn lại, không thốt nên lời.
Thấy cô như vậy, hắn bất giác tủm tỉm cười, xuống kiệu bước tới,nắm lấy tay cô cười nói, "May mà trẫm bắt gặp , bằng không lỡ nàng ra khỏi cung thì..."
Nói tới đây, hắn thoáng ngập ngừng, tựa hồ không biết nên nói gì, ngừng một nhịp rồi quay ra nhìn cửa cung, "May thật, chỉ thiếu đúng một bước nữa thôi."
Cả người Thịnh Nhan bải hoải như đang lơ lửng trên mây.
Hắn là hoàng đế, thì ra hắn mới là hoàng đế.
Vậy đứa bé côi cút bơ vơ năm xưa cùng cô trèo tường vào ngắm hoa đào là ai?
Kẻ kéo cô lên xe ngựa đi qua cả rặng hoa đào là ai?
Tặng ngọc bội cửu long cho cô là ai?
Đôi bóng soi hồ Tam Sinh, là ai?
Giữa tột cùng đau đớn và kinh ngạc, Thịnh Nhan quên bẵng phản ứng, chiếc rương nhỏ tuột tay rớt rầm xuống đất.
Chẳng ai buồn để tâm tới những quần áo tư trang vương vãi.
Hoàng đế nắm lấy tay cô, cười hỏi, "Sáng mai ứng tuyển rồi, nàng xách đồ đạc đi đâu?"
Thịnh Nhan thấy trước mắt một mảng trắng xóa mênh mông, gần như không trông rõ kẻ đứng kề trong gang tấc. Chỉ vùng vẫy cương quyết rút tay lại.
Nhưng hắn khăng khăng nắm chặt tay Thịnh Nhan, dịu dàng cúi nhìn cô hỏi khẽ, "Chẳng phải nàng nói đã tới rồi thì sẽ không đi ư? Chẳng phải nàng nói mình nhất định sẽ sống thật tốt ư?"
"Phải rồi, tôi không muốn đi ..." Thịnh Nhan run rẩy đáp.
Cô bước vào cung đình, đem theo ánh mắt ganh tị của bao người cùng vô vàn lời căn dăn ân cần của mẹ, giờ mới vỏn vẹn mấy ngày, sao có thể quay về như thế được?
Nhưng cung điện mà cô son sắt một lòng muốn vào lại không có y. Là do cô đã hiểu lầm tất cả, người khiến cô nhắm mắt đưa chân như thiêu thân lao vào lửa, không có ở đây.
Tương lai cô ao ước trù tính vô sô lần thình lình vỡ nát, ngoài kinh hoàng sợ hãi , cô còn biết làm gì đây.
Chỉ nghe hắn khẽ thì thầm bên tai, "Được rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân để nàng nói cho ta nghe rốt cuộc có chuyện gì? Bất luận ra sao, ta sẽ giải quyết cho nàng."
Đoạn hắn dắt tay cô đi tới nơi cao nhất rộng nhất trong cung.
Ngoài cửa cung, chỉ cách họ có chừng mười bước, Thụy vương đang chắp tay sau lưng, đứng một mình, nhìn sắc trời đã sắp đến giờ Ngọ.
Gương mặt ẩn hiện nụ cười. Thịnh Nhan chắc sắp ra rồi nhỉ?
Y nhớ nhung người con gái ấy suốt mười năm, từng vô số lần thấy cô trong mộng. Bấy giừ, bóng tùng bách dưới vầng trăng vằng vặc hắt lên vạt váy cô thành mảng trắng đen như mực, cũng nhuộm đẫm vô vàn giấc mộng của y sau này.
Gian nhà nhỏ nơi mẹ y từng ở đã bị san thành bình địa, bên trên xây một tòa Phật đường, cội đào kia cũng bị nhổ bật rễ, mùa hoa còn dở dang đã một đi không trở lại.
Nhưng y chưa từng tiếc nuối bởi có một người đã bẻ cành đào đang nở ấy, đặt vào tay y.
Đó là ký ức tươi đẹp rang rỡ duy nhất suốt cả thời niên thiếu tối tăm ảm đạm của y.
Y nâng niu cành đào ấy cho tới khi hoa héo rụng hết cả, chỉ trơ lại cành khô, rồi lại tiếp tục trân trọng giữ cành khô xám ấy, bị đẩy tới Mông quốc làm khách sứ cũng đem theo, bất luận lênh đênh chìm nổi hay tắm máu trở về, đều chưa bao giờ rời nó. Dù không trông thấy, cũng có thể nhắc cho y nhớ, trong cuộc đời lạnh lẽo thê lương của mình vẫn còn chút sắc màu ấm áp.
Thịnh Nhan, sau này y lén dò hỏi được tên cô. Mười năm đằng đẵng không bào mòn được cái tên ấy trong tâm trí y. Hay tin cha cô lặng lẽ qua đời tại nơi nhậm chức, y ngỡ ngàng cô cũng đã lưu lạc bên ngoài, rồi gả cho người ta, đời đời kiếp kiếp không còn ngày gặp lại. Nào ngờ kẻ được y phái đi nghe ngóng chẳng bao lâu đã quay về bẩm báo, Thịnh Nhan đang sống ở ngay ngoại ô, rất gần y.
Y vứt bỏ tất cả công vụ, một mình chạy tới tìm cô, hệt như đứa bé không sợ trời không sợ đất năm ấy.
Trong miếu hoa thần, giữa cơn mưa lớn, gặp nhau mà như đã cách một đời. Gương mặt non tơ từng vô số lần hiện ra trong giấc mộng của y giờ đã trở thành dung nhan diễm lệ tuyệt thế. Dù biết là không nên không phải, nhưng y vẫn không kiềm chế nổi, đứng bên cạnh ngắm cô chăm chú, không sao rời mắt, không thốt nên lời, thậm chí quên cả thở.
Khi cô vươn tay ra hứng những giọt nước mưa nhỏ xuống từ tàu chuối, dường như những giọt mưa ấy cũng nhỏ xuống trái tim y, dồn dập liên hồi, không sao ngăn nổi.
Khi bắn rơi đóa hóatrên mai tóc cô, muôn vàn tơ tóc xòa tung trong nháy mắt, như ngàn vạn sợi tơtình dệt thành thiên la địa võng, y không cách nào giãy thoát.
Có điều, y thầm nghĩ, không thoát được cũng chẳng sao, mấy ai may mắn thực hiện được giấc mộng ấp ủ suốt mười năm như y chứ?
Dù bị vây chặt trong mơ đến chết, y cũng cam tâm tình nguyện.
Cô nhận lời cầu hôn của y, đón nhận nụ hôn bên hồ Tam Sinh.
Tuy giữa đường nảy chuyện, khiến cô bị gọi vào cung một chuyến, nhưng giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy, cuối cùng cô vẫn quay lại bên cạnh y.
Đương nhiên y không thể vào đón cô ra, nhưng y cũng nóng lòng sốt ruột, không sao ngồi yên trong vương phủ đợi được.Thế nên y mới đích thân tới đây đợi, một khi cô bước ra khỏi cung, y sẽ nắm ngay lấy tay, từ nay không bao giờ buông ra nữa.
Nguyện làm đôi hồng hộc, chắp cánh vút trời cao.
Hạnh hoa thưa bóng rọi, sáo thổi tới bình minh.
Chỉ có vầng dương từ từ dịch chuyển, ánh nắng trưa chói lọi tựa như tương lai đang chênh chếch chiếu xuống, tàn nhẫn chụp lên mình ba người bên trong và ngoài cửa cung.
Thụy vương Thượng Giới đang đợi Thịnh Nhan, Thịnh Nhan quay lưng bước đi, và hoàng đế Thượng Huấn đang nắm tay cô.
Chẳng ai hay, khoảnh khắc ấy đã thay đổi bao nhiêu sự việc tương lai vốn đã sắp xếp đâu vào đấy.
Vào mùa xuân, Thượng Huấn đế ở cung Đồng Âm.
Thịnh Nhan hoang mang theo Thượng Huấn bước vào, chỉ thấy bố cục nơi này rất thoáng đãng, cung điện nguy nga, cửa rộng nhà cao. Quanh điện trồng đầy ngô đồng cao vút, đang độ đơm hoa, từng chùm hoa ngô đồng tím nhạt nở rộ dưới nền trời xanh, hai màu trắng thuần và tím nhạt thoạt nhìn cảm giác lạnh người, khác hẳn những cung điện khác.
Đoán rằng đây chẳng phải nơi tầm thường, cô quay sang nhìn hoàng đế.
Hắn cười nói, "Chu Thành vương thuở nhỏ chơi đùa cùng em trai là Thúc Ngu, từng lấy lá ngô đồng làm tín vật chư hồ mà ban cho em. Chu công cho rằng bậc đế vương không nói chơi, bèn khuyên Thành vương ban đất Tấn cho Thúc Ngu. Trong cung xây cung Đồng Âm này ý nói thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, không hề thay đổi."
Điển cố lấy lá ngô đồng ban phong cho em trai, Thịnh Nhan thuở nhỏ được mẹ dạy đọc sách viết chữ nên cũng biết.
"Thảo nào ngô đồng ở đây cây nào cũng rộ hoa." Cô khẽ nhận xét.
"Đương nhiên rồi, nếu có cây nào ít hoa, hậu cục sẽ quật lên ngay, rồi thay cây tốt ở nơi khác vào." Hắn giải thích, "Cây cối trong cung , nếu không nở được hoa đẹp cho người thưởng lãm thì tồn tại làm gì?"
Thịnh Nhan thâm kinh hãi, cúi mặt làm thinh.
"Ngô đồng ở đây nở rất đẹp nên trẫm hiện giờ ở cung này." Hắn lật tay nắm lấy cổ tay cô dắt vào trong.
Đây là tẩm cung củahoàng đế, mà hiện giờ cô lại đang nằm trong tay hắn, Thịnh Nhan nhất thời hoảngloạn hoang mang cực độ.
May sao hắn chỉ kéo cô ngồi xuống hành lang. Hành lang này được phủ rợp dưới bóng ngô đồng, hoa đơm trĩu cành, tạo thành bức màn trắng pha tím bao bọc lấy hai người họ, thỉnh thoảng mới thấy làn gió nhẹ luồn qua giữ kẽ hoa kẽ lá.
Hai người im lặng hồi lâu. Hắn chắm chú ngắm gương mặt cúi gằm của cô rồi lên tiếng hỏi, "Sao hậu cục lại đưa nàng xuất cung?"
Thịnh Nhan giật mình ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt đang đăm đăm nhìn mình, đen láy mà trong sáng, như chẳng hiểu gì thế sự phong ba. Nỗi đau trong ngực cơ hồ muốn nổ tung, nói chẳng nên loeif, vừa toan mở miệng , nước mắt đã lăn dài.
Hoàng đế lại ngỡ rằng cô đau buồn vì bị đuổi về, bèn nhự nhàng vươn tay ra ôm lấy vai cô, vỗ về, "Đừng lo, việc triều đình ta quan tâm, nhưng ta nhất định sẽ giữ nàng lại trong cung."
Cô biết hoàng đế từ nhỏ ốm yếu nên không mấy sâu sát việc nước, mọi sự đều do Thụy Vương quyết định. Thế nên cô cứ mãi hiểu lầm ngỡ rằng nam tử tươi cười hiền hòa mà mình tình cờ gặp dưới mưa chính là vị hoàng đế nổi tiếng nhân hậu này, nào ngờ tất cả đặc điểm tương đồng như thế lại gây lầm lẫn.
Thịnh Nhan co người dựa vào lan can, mượn chùm ngô đồng rủ xuống trước mặt giấu đi gương mặt hoảng loạn đau đớn, gắng moi móc vài manh mối trong tâm trí ngổn ngang khó nhọc chắp ghép lại.
Hoàng cung mười năm trước có hai vị hoàng tử. Thụy vương lơn shown cô ba tuổi, bị hắt hủi và bạc đãi triền miên, vàng vọt gầy guộc, thân hình thấp bé, còn cô là con gái, vốn dĩ lớn sớm hơn lại thêm ở nhà được nâng niu chiều cuộng, thành ra cao xấp xỉ bé trai gầy gò chậm lớn ấy, dẫn đến hiểu lầm y là Thượng Huấn thái tử bằng tuổi mình.
Mười năm sau, y cầm chiếc ô có dấu thượng cục và ngọc bội cửu long tiên hoàng ban tặng, song cô chỉ thấy thái độ ôn hòa che chở của y, mà không nhận ra thế lực ẩn sau y, cũng chưa từng nghĩ tới y còn có một gương mặt khác, là Thụy vương nổi tiếng bạo ngược.
Lầm lẫn thế này, có lẽ là vận mệnh trêu ngươi.
Lẽ ra cô không nên tùy tiện phán đoán, để đến nỗi nhầm lẫn như bây giờ, lỡ cả một đời.
Lòng rối như tơ vò, đến cuối cùng tâm trí chỉ còn là một mớ hỗn loạn. Thịnh Nhan cảm giác được hắn giơ tay lau nước mắt cho mình, đầu ngón tay ấm áp, động tác dịu dàng, thận trọng như một con thú nhỏ, tựa hồ cô là chùm hoa ngô đồng đầu cành, yếu ớt mong nmanh không chịu nổi một ngọn gió, chỉ hơi mạnh tay cũng tổn thương.
Trong hơi thở gấp cô ngửi thấy hương hoa ngô đồng. Mùi hương ấy khiến người ta váng đầu hoa mắt chẳng khác gì độc dược.
Hắn hỏi, "Nói ta nghe, rốt cuộc nàng đã làm sai chuyện gì để đến nỗi bị đuổi ra ngay trước ngày tuyển phi?"
Cô lặng thinh cúi đầu không nói. Tuy cô biết nguyên do nhưng một kẻ tiện dân như cô, sao dám nhận xét về thái hậu.
Hắn cũng đoán được từ lâu thản nhiên nói, "Chỉ mình thái hậu mới có thể sai người đưa nàng đi thôi. Nhưng mẫu hậu vừa triệu nag vào cung, sao mới gặp mặt một lần ssax sai người đưa ra?"
Thịnh Nhan nín lặng cắnmôi không đáp.
Rồi như trêu chọc một chú mèo con đang ỉu xìu buồn bã, hoàng đế dí dỏm đùa, "Trẫm biết rồi, mẫu hậu gặp mặt, thấy nàng xinh đẹp tuyệt trần, sợ nàng mê hoặc ta nên đề phòng hậu họa mới vội vã đưa nàng đi chứ gì."
"Không ... không phải đâu." Cô không kìm nổi lên tiếng ngắt lời, mặt bất giác cũng đỏ bừng lên.
Thượng Huấn mỉm cười ngắm nghía cô, "Ồ? Vậy mẫu hậu có ý gì?"
Trước ánh mắt chăm chú của hắn, Thịnh Nhan căng thẳng, hai tay vô thức nắm chặt lấy vạt áo, vò đến nhàu nát, "Dân nữ xuất thân thấp kém, không biết quy củ trong cung, thái hậu sợ dân nữ buông tuồng."
"Chuyện đó có hề gì, có ai vừa lọt lòng đã thông thuộc lễ nghi đâu, nàng thông minh như thế, nếu được uốn nắn, chưa đầy mười ngày nửa thàng là thành thạo thôi." Đoạn hắn nhíu mày gõ gõ trán, "Để ta nghĩ xem nên thuyết phục thế nào."
Thấy hắn sốt sắng như vậy, Thịnh Nhan càng lo lắng không yên, vội quỳ thằng người dậy, cúi đầu nài xin, "Thịnh Nhan chẳng có tài đức gì, không dám làm nhọc lòng thánh thượng khuyên giải thái hậu, xin chỉ được xuất cung về nhà hầu hạ mẹ già."
"Đi về thế này sẽ bị người ta chê cười chế giễu, nàng bằng lòng thật ư?" Hắn giơ tay nghịch chùm hoa ngô đồng rủ xuống trước mặt, trầm ngâm giây lát rồi tiếp, "Nàng biết không cha nàng năm xưa ... rất quan tâm tới trẫm, trẫm cũng phải săn sóc nàng chu đáo mới được."
Thịnh Di cha cô năm xưa làm ở gác Thiên Chương nhưng chưa từng vào cung dạy học, chẳng có cơ hội tiếp xúc với hoàng tử. Nhưng nhìn vẻ thương cảm buồn bã của hắn, có lẽ cũng có ấn tượng với ông, không phải vờ vịt.
Thịnh Nhan đương miên man suy nghĩ thì Thượng Huấn đột ngột quay sang nhìn cô, cười ranh mãnh, "Thực ra cũng chưa phải hết cách, cứ để mọi chuyện thành thật là xong."
Thịnh Nhan không hiểu mọi chuyện thành thật là ý gì, đang ngơ ngác thì Thượng Huấn thình lình sán lại thật gần, mỉm cười chớp mắt với cô, mặt Thịnh Nhan nóng bừng lên, ngay sau đó, môi hắn đặt xuống mặt cô.
Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, chưa kịp la lên thì Thượng Huấn đã tóm lấy hai cổ tay, ấn cô vào lan can, hôn từ gò mà lần xuống cổ.
Hơi thở ngưa ngứa cùng cảm giác bị cắn mút khiến cô run rẩy kinh hãi. Cô giãy giụa, song lại nhận ra hai cổ tay đã bị giữ chặt, không cách nào kháng cự.
Xung quanh vang lên tiếng chân khe khẽ, các cung nhân hầu hạ cạnh đó đều vội vã lui xuống. Cảnh Thái, nội thị gần gũi nhất của hàng đế hơi chậm một bước, liền bị Thượng Huấn trừng mắt nhìn, lập tức khom người lui xuống, còn chu đáo kép cửa lại.
Hoa ngô đồng nở rộ, giữa sắc trắng muốt và tím nhạt, chỉ còn lại hai người họ.
Thịnh Nhan bị hắn đè xuống, sợ sệt siết chặt nắm tay lại. Móng tay cô găm sâu vào lòng bàn tay đau nhói. Tâm trí như bị dao sắc liếc qua, giật thót lên một cái lạnh buốt, khiến cô sởn hết gai ốc.
Trong lúc vùng vẫy, ánh mắt cô dần nhuốm màu tuyệt vọng, giọng nói hốt hoảng cũng nghẹn lại, "Xin thánh thượng ... thả dân nữ đi đi ... dân nữ nhớ mẹ ..."
"Đợi sau này tấnphong, nàng sẽ có dịp gặp mẹ."Hắn ôm choàng lấy cô đáp bừa.
Nước mắt Thịnh Nhan dâng lên ngập tròng rồi tràn ra khóe mắt, lăn dài, nhỏ xuống tay áo cô, chẳng mấy chốc thấm vào vải không còn dấu vết.
Hôn ... bên hồ Tam Sinh, cũng từng có người hôn cô.
Cô đã nhận lời sẽ chờ y, lời thề đã ra khỏi miệng, la một đời một kiếp.
Nghĩ thế, cô không kìm nổi bật khóc thành tiếng, nức nở lắp bắp, "Dân nữ ... ở bên ngoài cung đã có người thương rồi ..."
Câu nối lí nhí yếu ớt nhưng cũng đủ khiến hắn dừng lại.
Sự im lặng khiến thân thể dần nguội lạnh, hắn buông tay cô ra, nhưng lại tóm chặt cằm ép cô quay đầu sang nhìn mình.
Thịnh Nhan trông thấy đôi con ngươi sâu hút, cặp mày hơi nhíu cùng nét chấn động thoáng qua mặt hắn. Nhưng sau khi trừng trừng nhìn cô thật lâu, vẻ mặt hắn từ từ dịu lại thậm chí khóe môi còn hơi cong lên, "Dù sợ cũng đầu cần bịa chuyện lừa gạt trẫm."
Thịnh Nhan lặng thinh giữ khư khư cổ áo, thân mình vẫn run run.
"Trẫm đã tận mắt thấy ý chỉ triệu nàng vào cung của mẫu hậu, bấy giờ trên ý chỉ đã nói rõ với nàng, không hề ép uổng, nàng hoàn toàn có quyền lựa chọn. Nếu đã có người thương sao nàng còn vứt bỏ y mà vào đây?" Hắn nhìn cô , gõ nhẹ tay lên thanh lan can, đầy vẻ quả quyết, "Huống hồ mới hôm qua nàng còn nói với trẫm, mình nhất định sẽ sông thật tốt trong cung, sao hôm nay đã thành ra có người thương ngoài cung rồi?"
Thịnh Nhan lúng túng, chẳng biết phải giải thích từ đâu.
Cô không thể trả lời rằng mình tưởng lầm Thụy vương là hoàng đế nên mới bất chấp tất cả vào cùng đến với Thụy vương.
Nếu thốt ra câu này, không chỉ cô thân bại danh liệt mà e rằng còn liên lụy đến Thụy vương, kéo y vào vòng thị phi đàm tiếu.
Thượng Huấn thấy cô cúi đầu không dám nói năng gì chỉ có hàng mi và bờ vai không ngừng run rẩy, hệt nhu đóa hoa mới hé run run trong gió, vừa đẹp đẽ lại đáng thương, không khỏi mỉm cười, dịu giọng thì thầm vào tai cô, "Được rồi, trẫm cũng biết thế này quá vội vàng, chắc chắn nàng chưa thể bình tĩnh chấp nhận được. Đừng lo, chỉ là giả bộ để người trong cung cho rằng hai ta ván đã đóng thuyền rồi thôi, như vậy mẫu hậu không thể nhắc tới chuyện đưa nàng xuất cung được nữa."
Nghe hắn nói vậy, thân mình Thịnh Nhan đang cứng đờ chợt động đậy khe khẽ, hơi thở tuy vẫn lạnh buốt, song có vẻ tuyệt vọng trong mắt đã chuyển thành đau thương.
Hắn xót xa véo má cô rồi đặt tay lên vai, nhẹ nhàng an ủi, "Yên tâm đi, mai ta sẽ chọn nàng."
Cô hoảng sợ tột độ, lắc đầu quầy quậy, thốt lên, "Không, thánh thượng ..."
"Ở lại đi, bên cạnh trẫm dù sao cũng phải có người trẫm tự lựa chọn chứ." Hắn thì thâm bên tai rồi nắm chặt tay cô, dịu giọng, "Thực ra trẫm cũng không kiên nhẫn nổi nữa, cần có người để thổ lộ bí mật. Trẫm tin, nàng là sự lựa chọn tốt nhất."
Thoạt tiên cô chẳng hiểu hắn có ý gì, cũng không hiểu hắn tự lựa chọn là sao. Nghĩ kỹ hơn, mới rùng mình.
Hắn chọn cô, bởi côlà người bị thái hậu đuổi đi.
Thế nên người hắn muốn chọn, là kẻ bất đồng chính kiến với thái hậu, không thể thông đồng với nhau được.
"Phải, nàng là người không được lòng thái hậu, khiên thái hậu phải giấu ta đưa ra khỏi cung." Giọng hắn cực kì trầm thấp, lẩm bẩm bên tai cô như nói mớ, "Thế nên ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt."
Thịnh Nhan sực nghĩ ra, năm xưa Dịch quý phi mẹ ruột hoàng đế đã khiến thái hậu – bấy giờ là hoàng hậu – như ngồi trên bàn chông. Về sau Dịch quý phi mất sớm, Thượng Huấn mới được đưa đến nuôi dưỡng dưới gối thái hậu.
Tiếc rằng ơn nuôi nấng mà không có tình máu mủ, dường như không thể xóa tan mọi khoảng cách.
Tình mẫu tử giữa thái hậu và hoàng đế trong triều ngoài nội hằng ca tụng, thì ra chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của mọi người thôi. Qua mấy lời mập mờ của hoàng đế, Thịnh Nhan đã nhìn ra điều này.
Song Thượng Huấn chẳng hề để tâm đến vẻ thảng thốt kinh hãi của cô, chỉ đặt tay lên ve cô, nói khẽ khàng rành rọt, "Thịnh Nhan, nàng đã biết bí mật lớn nhất trong lòng ta, thế nên, nếu không đứng về phía ta, nàng chỉ còn nước chết không có chỗ chôn thôi."
Hưi lạnh mỏng manh mà giá buột dập dờn tròng lòng, cô run rẩy hỏi, "Sao bệ hạ lại chọn dân nữ?"
Hắn không đáp, chỉ giơ tay vuốt tóc mai cô, mỉm cười, "Vì chỉ mình nàng, một khi phản bội ta thì không thể tiếp tục sống tốt trong cung nữa."
Tiếp tục sống tốt.
Đêm cha qua đời, mẹ đã nắm lấy tay cô nói, A Nhan, mẹ con ta phải sống cho tốt.
Bất luận ở đâu, gặp những người nào, trời cao ban cho những gì, cũng nhất định phải sống cho tốt.
Thịnh Nhan chợt thấy nỗi thê lương tuyệt vọng khôn tả tràn ngập cõi lòng. Mười ngón tay siết chặt, móng tay đâm vào thịt, đau nhói. Cô cúi mặt, chỉ thấy vạt áo hắn, rồng cuộn thêu chỉ vàng trên nèn vải vàng rức, một cô gái như cô làm sao chống nổi thiên uy long nhan của bậc đế vương?
Nhưng ....
Cô đã nhận lời , rẳng sẽ chờ đọi một người khác. Dù kẻ trước mặt là cửu ngũ chí tôn, ôn hòa hiền hậu, mà người cô đợi lại là kẻ hung tàn bạo ngược, đáng ghét đáng sợ trong lời kể của mọi người.
Nhưng cuộc sống mà cô khao khát không phải là mòm mỏi tuổi xuân trong hoàng cung sâu thẳm, mà là chung sống trọn đòi cùng người dịu dàng che chở mình.
Cô muốn đứa bé bơ vơ kiên cường lớn lên trong xó tối cung vằng mười năm trước, cũng là nam tử lạnh lùng tuấn tú mười năm sau dưới cội hoa đào, giữa cơn mưa lớn, chỉ thoáng nhìn đã nhận ra cô.
Chân trời tối dần, hoàng hôn để lại chiếc bóng vàng rực trên mặt cỏ.
Vầng dương còn chưa khuất hẳn, mặt trăng đã hiện ra. Giữa nền trời lam nhạt, mảnh trăng tròn bằng bạc chỉ lưu lại một vết mờ.
Thụy vương đứng ngoàicửa cung thấy xung quanh đã lặng phắc như tờ. Rồi như sực tỉnh, y nhướn mày, rảocước bào cung, thị vệ canh cổng vừa thấy y thì lũ lượt cung kinh bái kiến,không ai ngăn cản.
Đến cung Trùng Phúc, y sai người đi tìm Ngô chiêu thận hỏi, "Thịnh Nhan hôm nay phải đưa ra khỏi cung, sao đến giờ vẫn chưa thấy ra ngoài?"
Thị vệ phủ Thụy vương đi nghe ngóng rồi vội vàng quay về bẩm báo, "Ngô chiêu thận nói, cuối giờ Ngọ đã đưa ra khỏi cung Trùng Phúc rồi."
Thụy vương nhíu mày, ngoái lại nhìn về phía cửa cung. Nữ tử hậu cung khi bị đưa ra ngoài chỉ có thể ra từ cửa ngách bênh cạnh cổng Thanh Long, sao đi từ cuối giờ Ngọ mà tới giờ này vẫn chưa thấy ra?
Y chậm rãi đi từ cửa cung Trung Phúc, đến cổng cung bên thành. Bên cạnh là Tả tung đạo nối thông hai đầu Nam Bắc hoàng cung, người trong cung thường theo đường tắt này đi từ cửa cung vào nội cung.
Đứng ở đó nhìn vào nội cung, cả hoàng cung thực quá nguy nga hùng vĩ, con đường trải ra dài tít tắp không thấy điểm dừng.
Y hỏi nội thị đứng hầu cạnh đó, "Hôm nay thái hậu hày ... hoàng thượng đến đây?"
Tên nội thị nọ vội cúi đầu bẩm báo, "Tâu, là thánh thượng vừa hay bắt gặp một tiểu thư chuẩn bị xuât cung, hình như vạn tuế gia quen tiểu thư nọ, bèn dẫn về cung rồi."
"Ra là thế." , y chậm rãi nói, rồi đứng nhìn vầng dương khuất bóng. Cả hoàng thành vàng rực một màu.
"Ra là thế."
Nội thị nọ thấy nét mặt y sa sầm khác thường thì thầm kinh hoàng, vội cúi gằm xuống, không dám lên tiếng.
Trong lúc ấy, y đã rảo bước một mình đi thẳng tới cung Đồng Âm.
Hoàng cung rộng lớn mênh mông, khi y tới cung Đồng Âm, trời đã tối hẳn. Hoa ngô chồng chất như tuyết trắng dưới nền trời lam thẫm.
Thị vệ canh cổng thấy y vội vã đi đến thì không dám ngăn cản, để y tới thẳng trước điện. Nội thị đứng hầu ngoài điện khiếp vía, nhưng chẳng có cách nào đành ngăn y lại thì thầm, "Thánh thượng đang ở bên trong, vương gia có việc gì xin để mai hẵng nói."
Y lạnh lùng hỏi, "Thánh thượng không chịu gặp ta sao?"
"Thưa ... không có chuyện đó. Chỉ là hiện giờ, e rằng tháy thượng không tiện gặp vương gia." Nội thị lúng túng có rúm người lại, song vẫn đánh liều phân trần, "Giờ Ngọ hôm nay ... thánh thượng gặp một cô gái vào cung đợt tuyển ngay trước cổng cung, vừa gặp đã xiêu lòng ,bèn dẫn ngay về đây."
Y im lìm lắng nghe, đứng lặng trong bóng tối.
Nội thị không trông rõ nét mặt y, thấy y chẳng nói chẳng rằng, nội thị đành trở vào trong, nơm nớp tiếp, "Vương gia không thấy tình cảnh thân mật giữa thánh thượng và vị tiểu thư kia đấy thôi, đúng là yêu quý rất mực. Hoàng cung có bao nhiêu người nhưng bấy lâu nay thánh thượng chỉ vừa mắt có mỗi mình cô ấy, còn đích thân dẫn về tẩm cung ... Bọn lão nô đương nhiên không dám đứng bên nhìn, nên lui ra ngoài cả rồi, giờ đã tối mịt mà hai người vẫn ở bên trong , không hề gọi nô tỳ vào hầu hạ."
Đám người hầu đứng trước điện vội phụ họa theo. Trong đó một cung nữ bưng lược và quần áo thay ra đưa đi giặt có vẻ nhỏ tuổi nhất, mím môi cười khúc khích. Cung nữ bưng chậu vội vàng đứng bên bất đắc dĩ nói, "Đợi lâu như thế , nước nguội ngắt cr, thay đến ba bốn lần rồi, rốt cuộc bao giờ mới cho chúng nô tỳ vào hầu hạ đây?"
Nội thị già ra hiệu cho cô ta im miệng, rồi quay sang bẩm Thụy vương, "Theo lão nô thấy thì, dù việc lớn đến đâu, vương gia cũng phải để sáng mai tới gặp thánh thượng thôi."
Thụy vương vẫn im lìm, khí lạnh từ y càng thêm giá buốt. Y xăm xăm bước thẳng lên thềm khiến các nội thị sợ mất mật, đành lặng lẽ tránh sang hai bên, không dám ngăn cản.
Y sải bước đến bên ngoài cửa điện, đập vào mắt là một tấm bình phong bằng gỗ chạm hình thiếu nữ thiêu hoa, ngăn cách trong ngoài.
Ánh nến khi tỏ khi mờ rọi qua bức bình phong, chập chờn trước mặt y.
Qua khe hở bình phong, thấp thoáng trông thấy hai cái bóng tựa kề chồng lấp lên nhau, tư thế thân mật khôn xiết.
Thoắt chốc, cả người y lạnh băng.
Y chầm chậm quay người, rời kkhoir cung điện thăm thẳm.
Trước điện chỉ có vầng trăng tròn vằng vặc giữa trời, từng mảng hoa ngô đồng trắng xóa như tuyết xoay tròn trong gió, tựa hồ y vừa ngoải lại đã như cách một đời.
Như cách một đời.
Trong cơn mưa rào ấy khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, tụa như đã trông thấy cả kiếp nhân sinh của mình.
Cơn mưa trắng xóa đấttrời hôm ấy, lúc gần lúc xa.