Thịnh Nhan một mình về trước, những người khác vẫn còn ở ngự hoa viên, mảnh sân trơ trọi chỉ có mình Ngô chiên thận ngồi dưới giàn đồ mi, mải miết ghi lại những công việc lặt vặt trong nhà.
Trông thấy Thịnh Nhan, Ngô chiêu thận bèn mời cô ngồi xuống uống trà. Cô bưng chén trà hớp vài ngụm, lại nhớ tới Thụy Vương gia tựa hồ còn nhỏ tuổi hơn hoàng đế kia.
Nam tử cười nói hiền hòa như thế, khác xa lời đồn cô thường nghe. Chẳng rõ vì sao, lòng cô thấp thỏm không yên bèn hỏi dò, "Ngô chiêu thận ... Nghe nói mẹ ruột thánh thượng qua đời nhiều năm rồi phải không?"
Ngô chiêu thận gật đầu, "Đúng thế, năm thánh thượng lên sáu thì Hiếu Khang thái hậu qua đời, bấy giờ tiên hoàng rất mực sủng ái, tiếc rằng phúc mỏng mất sớm. Sau khi thánh thượng đăng cơ, mới truy phong mẹ đẻ là Hiếu Khang thái hậu."
Thịnh Nhan thảng thốt nghĩ, mình đã tận mắt chứng kiến cảnh ngộ của mẹ y, ánh mắt đầy oán hận lúc y kể cho cô nghe lời trăng trối của mẹ đến giờ cũng vẫn rành rành trước mắt. Thế nên những đau khổ thời niên thiếu của y cùng nỗi thê lương của mẹ y, hẳn là sự thực không sai.
Năm xưa, rõ ràng cô đã theo y tới gian phòng mẹ y từng sống, rõ ràng đã cừng y trèo tường quay về, còn chính tay bẻ một cành trên cây đào nọ tặng y.
Tiên hoàng cũng từng phong mẹ y làm quý phi, còn hớt hải từ hành cung quay về khi hay tin bà hấp hối, vậy ắt mẹ phải là phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-troi-ngan-mai-khuc-dao-hoa/735661/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.