Tần Kính tỉnh lại khi Trầm Lương Sinh còn đang ngủ. Cậu quan sát hắn một lát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng giả vờ.” Sau đó liền thấy khóe miệng Trầm Lương Sinh khẽ nhếch, quả nhiên là đã tỉnh.
Tối hôm qua cửa sổ không đóng, gió buổi sáng đem bức màn thổi bay phất phơ. Bởi vì là mùa hè, bức màn cũng thay đổi thành màu sắc mát mẻ, là loại xanh lục nhạt giống như bị phơi nắng, phần trước hoa văn màu vàng, từng khối từng khối hiện ra hệt như kim ngư(cá vàng) vẫy vùng giữa biển. Tần Kính nhìn trong chốc lát, đột nhiên nói với Trầm Lương Sinh: “Chúng ta không đi đâu hết, được không?”
“Anh không sao cả, em suy nghĩ kĩ đi.” Trầm Lương Sinh buổi sáng có hẹn, không thể cùng Tần Kính nằm ườn trên giường, vừa đứng dậy mặc quần áo vừa thuận miệng đáp lại, không thấy vẻ mừng rỡ, chỉ là bộ dáng hoàn toàn không can thiệp, tùy theo quyết định của cậu.
Trầm Lương Sinh muốn để Tần Kính suy nghĩ thêm, Tần Kính cũng không ngẫm nghĩ gì nữa, bởi vì biết bên kia thật sự rất gian khổ —- con người đại khái đều là như vậy, chính mình thế nào cũng không sao, nhưng để người mình thích cũng theo mình chịu khổ, liền luyến tiếc.
Vì thế buổi tối chờ Trầm Lương Sinh trở về, Tần Kính nói rõ với hắn, cuối cùng nói thêm một câu: “Bởi vì thực sự không thể để anh theo em đi, chúng ta vẫn ở nơi này, được không?”
Trầm Lương Sinh gật gật đầu, cũng chưa nói gì, chỉ ôm cậu vào trong lòng, hôn lên thái dương cậu.
Trầm Lương Sinh không phải không hiểu được Tần Kính có lý tưởng cùng khát vọng của cậu, cũng thấy nếu thích một người hẳn là nên làm những điều người đó thích, nhưng nguy hiểm trong đó chính mình thật sự không gánh nổi.
Nếu cậu chết rồi —- có một ngày hắn từng nghĩ như vậy. Hiện tại nghĩ lại, nếu cậu chết rồi, chính mình cũng không phải không thể tiếp tục sống sót.
Mà sau đó hoàn toàn là chờ đợi: Trong cái nhà tù sinh mệnh này, cho mỗi một đêm tối sâu không thấy đáy, chờ một linh hồn không biết có chịu trở về thăm tù hay không.
Hắn thích cậu, muốn cùng hắn trải qua cả đời. Lý tưởng của cậu hắn không thể tác thành, thầm nghĩ tìm biện pháp hợp tình nhất, vì cậu làm chút chuyện trong khả năng.
Sáng sớm ngày hôm sau Trầm Lương Sinh tới công ty, việc làm đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Kobayakawa, đem ý tứ bán lại nhà xưởng nói cho hắn.
Kobayakawa hai năm này vẫn bị người phe mậu xuyên chèn ép, cũng không làm ra bao nhiêu thành tích, cha hắn cũng không quá vừa lòng về hắn, đã muốn triệu hồi hắn về Bắc Bình. Trầm Lương Sinh đem chuyện này thông báo trước, đó là nghĩ ân tình cuối cùng cho hắn, về sau hoàn toàn thanh toán xong.
Có thể đoạt được nhà xưởng Trầm gia ít nhiều cũng coi như có chút công lao, Kobayakawa đương nhiên rất hài lòng, bất quá lấy cớ khi lũ lụt nhà xưởng bị tổn thất không ít, đem giá ép tới mức thấp nhất. Trầm Lương Sinh lười cùng hắn so đo, nhưng cũng băn khoăn nếu đồng ý dễ dàng ngược lại làm người ta sinh nghi, cuối cùng ngươi tới ta lui kì kèo một hồi, rốt cuộc thỏa thuận một cái giá thích hợp, hai bên kí kết hợp đồng, đóng dấu ký tên, chấm dứt cuộc mua bán này.
Ngày tiễn bước Kobayakawa, Chu thư kí đi theo Trầm Lương Sinh trở về văn phòng, sau khi đóng cửa, đứng ở cạnh sô-pha do do dự dự, tựa như có chuyện muốn nói. Công ty của Trầm Lương Sinh hơn phân nửa là kinh doanh nhà xưởng, nay nhà xưởng bán rồi, cũng chẳng có cái gì mà phải lo nữa, Trầm Lương Sinh nghĩ Chu thư kí có lẽ là lo lắng hắn định làm gì tiếp theo, liền mở miệng nói trước: “Anh yên tâm đi, tôi đã nói qua với bên Nhật, bọn họ cũng cần tìm một người quản lí quen thuộc với nhà máy, đó là một cơ hội không tồi, vị trí quản lí kia, tôi liền đề cử anh….”
“Nhị thiếu gia….” Chu thư kí lại ngắt lời hắn, chần chờ một lúc mới nói,“Tôi biết ý tứ của cậu… Tôi chính là muốn nói với cậu việc này, chức quản lí kia tôi không muốn làm.”
“Lão Chu, anh đi theo tôi không ít năm, lúc này chớ khách khí với tôi.” Trầm Lương Sinh hiểu được Chu thư kí làm người sành đời khéo đưa khéo đẩy, có lẽ là sợ mất thể diện, muốn thể hiện lòng trung thành với mình, nhưng bất luận như thế nào hắn thật sự là hết sức tận tâm theo mình bảy tám năm, Trầm Lương Sinh cũng nguyện ý cuối cùng nâng đỡ hắn một phen, liền cùng hắn nói đùa một câu.
“Không phải……” Chu thư kí đột nhiên cười khổ, “Tôi không phải khách khí……”
“Vậy thì là vì sao? Nếu có khó khăn anh cứ việc nói.” Trầm Lương Sinh tự nhận rất ít nhìn lầm người, hắn chẳng những hiểu được Chu thư kí lõi đời khéo léo, cũng biết người này là kiểu người duy lợi. Mấy năm nay hắn tận tâm với mình, đơn giản là vì đi theo mình có lợi, trước mắt có cơ hội tốt như vậy, hắn không tin có người không động tâm, chỉ là xem hắn còn có gì băn khoăn, liền nói rõ, nếu có chút vấn đề thì giải quyết cho hắn là xong.
“Nhị thiếu gia, cậu nghĩ gì về tôi, kỳ thật tôi cũng biết,” Chu thư kí không ấp a ấp úng nữa, đem lời nói rõ,“Tôi nói lời này cậu đừng trách, cậu có thể không quá coi trọng tôi, nói thật tôi cũng không coi trọng bản thân……”
“Lão Chu, anh đừng nói như vậy.” Trầm Lương Sinh nghe vậy nhíu mày, từ phía sau bàn làm việc đứng dậy đi đến trước mặt hắn, vừa đi vừa đốt điếu thuốc, lại đưa cho Chu thư kí một điếu. Hắn thật sự cảm thấy Chu thư kí là nhân vật ranh ma, có khi ở sau lưng mình muốn làm làm chút việc, nhưng ngẫm lại hắn cũng là vì nuôi vợ nuôi con, chỉ cần không làm ra chuyện gì lớn liền mở một con mắt nhắm một con mắt, thay vì nói là khinh thường, không bằng nói là hoàn toàn không để trong mắt.
“Tóm lại tôi trước kia đi theo cậu, cậu làm gì thì tôi làm cái đó, hiện tại cậu mặc kệ, tôi cũng không muốn làm.” Chu thư kí lúc trước vẫn là dáng vẻ do do dự dự, nói mấy câu lại cũng hạ quyết tâm, “Cậu đừng cười, tôi cũng sắp bốn mươi rồi, mới có được chút chí khí. Mặc kệ nói như thế nào, tôi tốt xấu cũng là người dân của đất nước, chức quản lí kia tôi sẽ không làm.”
“…..” Trầm Lương Sinh nghe vậy ngẩn người, sau một lúc lâu cái gì cũng chưa nói, hai người yên lặng đứng đối diện, thuốc hút xong rồi, Trầm Lương Sinh vỗ vỗ vai hắn, lúc này mới nói một câu, “Vậy không ép, chuyện sau này chúng ta thương lượng sau đi.”
Trầm Lương Sinh trước kia cùng Trầm phụ nghe qua không ít kinh phật, biết Phật gia có thuyết giác ngộ, nhưng hắn không tin Phật nên cũng chẳng tin đạo lý phật gia này. Nhưng ngày hôm nay, giống như bất chợt, hắn mở mắt ra, rốt cuộc cẩn thận nhìn —-
Có lẽ cũng không thể nói là giác ngộ, chính là sau trận lũ lụt này, rốt cuộc đặt mình vào hoàn cảnh đau khổ của người khác, mê chướng trước mắt mới một tầng một tầng mở ra.
—- Vì thế thấy được chính mình, thấy được người khác, thấy được gia đình cùng đất nước.
Đêm nay sau khi về nhà, Trầm Lương Sinh nói với Tần Kính chuyện đã ký tên bán nhà xưởng, còn nói để đảm bảo an toàn, khoản tiền này hiện giờ không thể động, bất quá khi hắn vẫn còn tâm tư xuất ngoại, ở ngân hàng hải ngoại đã tích cóp sẵn tiền, nếu có nơi đáng tin, thật ra có thể dùng danh nghĩa Hoa Kiều đem phần tiền này hiến tặng.
“Trầm Lương Sinh……” Tần Kính vừa bị lăn qua lăn lại trên giường nửa ngày, nằm thẳng ở trên giường thở, thình lình nghe hắn nói đến chính sự, do dự không biết lời này phải nói thế nào, “Anh nếu bởi vì em…… Tóm lại anh cũng không cần…..”
“Tần Kính, cái tật tự mình đa tình của em mau mau sửa đi.” Trầm Lương Sinh trêu ghẹo một câu, lại đem cậu ôm vào trong lòng, tùy ý nói với cậu chuyện Chu thư kí, thuận tiện hàn huyên tán gẫu ý nghĩ của chính mình.
Tần Kính nghe xong trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên không đầu không đuôi cảm khái: “Anh từ trước tới giờ chưa từng nói những chuyện này với em.”
Lời này của cậu là sự thật —- Trầm Lương Sinh người này tâm tư quá nặng, trước kia mặc dù là thời điểm quan hệ hai người tốt nhất, chuyện hắn nói hơn phân nửa là ám chỉ, có điều gì cũng giữ lại, chưa từng giống như bây giờ, nghĩ thế nào thì nói thế đấy, thẳng thắn khiến cho Tần Kính cơ hồ có chút không quen.
“Trước kia cùng hiện tại có thể giống nhau sao?” Trầm Lương Sinh nghe ra ý của cậu, tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, thì thầm vào lỗ tai cậu một câu trêu đùa không đứng đắn, khiến cho Tần Kính nhất thời không biết nói gì, sau một lúc lâu mới giấu đầu hở đuôi trả lời: “Ai nói, em cũng không đáp ứng.”
“Có đáp ứng hay không…. đều như vậy…..” Trầm Lương Sinh đột nhiên xoay người đè lên cậu, mãnh liệt tách hai chân cậu ra, nương theo bôi trơn vừa rồi, đem dương vật cứng rắn mạnh mẽ tiến vào, nhắm chuẩn nơi nào đó dùng đại lực đỉnh vào một hồi, thấy vật đằng trước của Tần Kính run rẩy nổi lên phản ứng, mới cầm tay cậu, dẫn cậu chạm tới nơi hai người niêm nị kết hợp, ghé đến bên tai cậu hỏi, “Thực không đáp ứng? Em rời được nó sao?”
“Ưm……” Tần Kính muốn ngừng mà không được rên rỉ một tiếng, chủ động ưỡn lưng, để hắn tiến vào càng sâu, ngón tay bao ở cái túi phía dưới của hắn xoa nắn, khẽ mở mắt còn thực sự nhìn hắn trả lời, “Là không rời được anh.”
“…………” Trầm Lương Sinh dừng một chút, cúi đầu hôn lên mắt cậu, đầu lưỡi xẹt qua lông mi, triền miên liếm nốt chu sa nơi khóe mắt.
—- thế nào cũng giống nhau mà.
Hắn thích cậu, muốn bên cậu cả một đời.
Vào tháng chín, Tần Kính giới thiệu Trầm Lương Sinh cùng lão Ngô bí mật gặp mặt. Ba người cùng nhau thương lượng công việc xong rồi, Trầm Lương Sinh thản nhiên liếc nhìn Tần Kính, đột nhiên lại nói một câu: “Ngô tiên sinh, vãn bối còn có một yêu cầu quá đáng.”
Bởi vì trước Thiên Tân bị lũ lụt, lão Ngô cũng sẽ không cùng Tần Kính đề cập tới chuyện mùa thu khởi hành. Nhưng lão Ngô không đề cập tới, Tần Kính cũng không thể giả ngu, chính mình không tính đi nữa, dù sao cũng phải nói rõ ràng với người ta, nhưng lại thấy hổ thẹn, không biết mở miệng như thế nào.
Trầm Lương Sinh biết trong lòng cậu khó xử, liền thừa dịp này giành trước giúp cậu giải thích: “Không dối gạt ngài, nhà tiểu Tần cùng nhà tôi cũng coi như họ hàng xa, luận về bối phận cậu ấy còn phải gọi tôi một tiếng biểu ca. Trước đây lúc qua đời dì từng phó thác tôi chiếu cố cậu ấy, chính là cậu ấy gặp chuyện lại không thèm thương lượng trước với tôi. Chuyện lần trước ngài đề cập, tôi thật sự lo lắng cậu ấy một người rời xa nhà, thứ cho tôi lấy trà thay rượu bồi tội với ngài.”
Tần Kính trước đó nhắc đến Trầm Lương Sinh với lão Ngô chỉ nói là một người bạn đáng tin, nào ngờ vị thiếu gia này dám nói dối trắng trợn như vậy, nhất thời dở khóc dở cười, chỉ có thể cúi đầu uống trà.
Lão Ngô bên kia chưa nói gì, cùng Trầm Lương Sinh khách khí mấy câu, còn khuyên Tần Kính: “Tiểu Tần, trường chúng ta muốn mở rộng chiêu sinh, cậu lưu lại cũng tốt, sau này kiên định theo bác làm việc, chúng ta đem trường học lo liệu thực tốt, chờ mấy đứa nhỏ trưởng thành, lại là một đám nhân lực mới.”
“Nghe thấy chưa?” Trầm Lương Sinh nghe vậy lại quét mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói theo, “Ca nói em không chịu nghe, giờ ngài hiệu trưởng nói em dù sao cũng phải nghe đi?”
Tần Kính tâm thầm nghĩ lão Ngô bình thường tuy rằng hi hi ha ha, theo chân bọn họ không phân lớn nhỏ, nhưng làm việc lâu năm như vậy, ánh mắt sợ là tinh tường vô cùng, cũng không biết được ông có thể nhìn ra bao nhiêu, lập tức ngoan ngoãn ngồi một chỗ, thở cũng không dám thở, thành thành thật thật vâng một tiếng.
“Mẹ em dặn anh chiếu cố em? Anh vậy mà cũng dám nói,” Mãi đến khi về tới đường Kiếm Kiều, Tần Kính mới nửa thật nửa giả thầm oán Trầm Lương Sinh, “Nếu để mẹ em biết có người như anh, còn không tức khắc về liều mạng với anh.”
“Sao có thể chứ,” Trầm Lương Sinh ung dung đáp lại một câu, “Không phải có câu tục ngữ nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt sao?”
“………”
“Cười cái gì?”
“Biểu ca, ca đừng học theo người ta nói nhiều mà, lệch đường rồi.”
Tuy rằng là nói đùa, Trầm Lương Sinh thật sự nghĩ chiếu cố cậu thật tốt. Nhà xưởng bán rồi, hắn liền không muốn chen chân vào ngành công nghiệp nhẹ nữa —- với tình hình này, phàm là kẻ nổi bật tránh không được phải cùng người Nhật Bản móc nối quan hệ, Trầm Lương Sinh cùng Chu thư kí bàn tính rồi, năm sau chuyển sang làm chút mua bán bình thường, không quan tâm kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ là tìm chút việc làm mà thôi.
Đã tồn tại tâm tư rời bỏ thương trường chỉ yên ổn mà sống, tòa nhà ở Kiếm Kiều kia Trầm Lương Sinh thấy cũng quá gây chú ý, muốn cùng Tần Kính chuyển tới căn hộ mua lúc trước. Khi chia tay cũng chưa làm thủ tục sang tên, hợp đồng vẫn đứng tên Tần Kính, hai năm không ở, đồ đạc bài bố trước kia sợ là đã phủ vài tầng bụi. Trầm Lương Sinh tìm một ngày mang Tần Kính qua xem, đẩy cửa liền ngửi thấy mùi mốc meo đã lâu chưa thông gió, khiến hai người đều ho khan vài tiếng.
Trầm Lương Sinh đi đến mở cửa sổ, trên sàn cũng tích đầy tro bụi, một bước đi in lại một dấu chân. Tần Kính theo hắn đi vào, trở lại đóng cửa chính, tai nghe Trầm Lương Sinh nói: “Anh tìm người đem hai căn phòng phá thông, nơi này sẽ rộng hơn.”
“Ừ.” Tần Kính vừa đáp ứng vừa cùng hắn đem tất cả cửa sổ có thể mở đều mở rộng, lại có chút do dự vươn tay, kéo ra một tấm vải trắng che trên tủ, ngón tay vuốt ve hoa văn điêu khắc.
“Đừng sờ loạn, nghịch đất bẩn đầy tay rồi này.” Trầm Lương Sinh đi tới, giống như nói với tiểu hài nhi, kéo tay cậu qua, phủi phủi bụi dính trên ngón tay cậu.
“Nhớ rõ lúc ấy đồ trong nhà này là hai ta cùng chọn,” Tần Kính cười cười, “Nhưng nó là cái dạng gì em cũng chưa từng xem qua.”
Trầm Lương Sinh trầm mặc một chút, đột nhiên cũng hiểu được hai người có thể đi đến hôm nay thật sự rất không dễ dàng, trở tay nắm lấy đầu ngón tay Tần Kính, nhẹ giọng nói đùa: “Khi đó anh nghĩ phòng ở này cũng coi như tân phòng của hai ta…. Ngày dọn xong mua hai chữ hỉ dán lên nhé?”
“Anh mau thôi đi.” Tần Kính nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lại chủ động kéo đầu hắn xuống, nhẹ nhàng hôn lên.
Cuối tháng mười gió lạnh theo cửa sổ tiến vào, bụi đất bám trên cửa bất mãn mà cuốn theo. Bọn họ ở trong gió lạnh cùng tro bụi mịt mùng nhắm mắt lẳng lặng hôn môi, khi mở mắt ra, vẫn là hai người, sàn nhà đã thành bóng loáng, trên quầy tủ thêm vài bình sứ trang trí, Tần Kính cầm khăn sạch lau mấy cái bình, rồi lại lau ngăn tủ, Trầm Lương Sinh bưng chén nước từ thư phòng đi ra, nhìn bộ dáng cậu chăm chú lau ngăn tủ cảm thấy thực buồn cười, kéo người vào trong lòng hôn một cái, trêu ghẹo: “Lão Chu cũng không phải người ngoài, đến nhà mình ăn cơm bao nhiêu lần rồi, em cứ một người tới liền dọn nhà một lần sao, bình thường cũng không thấy em chịu khó như vậy.”
“Anh không làm việc cũng đừng theo làm phiền em,” Tần Kính đang lau ngăn tủ không kiên nhẫn —- cái tủ kia là kiểu Baroque(*),các góc các cạnh đặc biệt tích bụi, đã dễ tích bụi mà còn khó lau —- nghe vậy tức giận trả lời, “Muốn tới bếp lấy nước cũng đi mau, thuận tiện nhìn xem nấm hương đã nở chưa, nở rồi thì thêm ít nước giùm em.”
—- đã là mùa hè năm dân quốc thứ ba mươi, hàng cây ngoài cửa sổ lộ ra vẻ xanh tốt, ve sầu kêu liên miên, thanh âm vang lên từng tiếng lại từng tiếng.
Từ lúc Trầm Lương Sinh chấm dứt việc làm ăn trước kia, liền cắt đứt lui tới với hơn phân nửa bạn bè trong cái vòng danh lợi đó. Lúc đầu còn có người nhớ rõ Trầm gia, sau lưng đều nói Trầm lão gia tử không có phúc, nuôi hai đứa con, đứa thì là phá gia chi tử, một đứa thì không bận tâm gia nghiệp. Bất quá lâu ngày, cũng sẽ chẳng còn mấy ai nhớ tới Trầm gia đại phú hào này nữa.
Hai năm này Trầm Lương Sinh cùng Chu thư kí hợp tác mở hai quán ăn không lớn không nhỏ, tiền vốn tất nhiên là của hắn, Chu thư kí phụ trách ra mặt, không phải việc mua bán lớn gì, chỉ cầu yên ổn, dù sao mặc kệ thế đạo biến thành cái dạng gì, người tóm lại đều phải mặc quần áo ăn cơm. Ngoài ra còn cùng bạn bè người Mĩ ở lại Trung Quốc nhập khẩu một ít hàng Tây, chủ yếu là vì đỡ nhàm chán.
Chuyện hắn cùng Tần Kính một chỗ Chu thư kí sớm biết rõ, thậm chí ngay cả bà Chu cũng biết —- nhà bà điều kiện cũng khá, sau lại gả cho Chu thư kí, chưa từng chịu khổ, giờ đã sấp xỉ bốn mươi tuổi mà vẫn còn giữ một ít tính tình thiếu nữ, nghe chồng kể chuyện của bọn họ thì hệt như nghe cố sự, cũng bởi lão Chu khuyếch đại sự tình cho nên bà cảm thấy đầy màu sắc truyền kỳ, hồi sau gặp Tần Kính quả thực ôm tâm tình chiêm ngưỡng, dùng ánh mắt đánh giá cố sự mà đánh giá bọn họ, về nhà còn thầm nghĩ chứng kiến tình yêu của họ hệt như xem phim điện ảnh vậy không giống như là sự thật. (hủ nữ =)))
Đáng tiếc sau hai bên qua lại nhiều, diễn viên cũng bước ra khỏi màn ảnh, từ chiêm ngưỡng khẩn trương chuyển thành hâm mộ, mỗi lần làm khách trở về đều phải oán Chu thư kí một hồi: “Anh cũng học hỏi Nhị Thiếu gia người ta đi, đối xử với Tần tiên sinh thật tốt, anh sao mà không đối với em như vậy chứ?”
“Anh chỗ nào không tốt?” Chu thư kí lại căm giận bất bình, “Nhị thiếu gia bình thường nửa việc nhà cũng không làm, nói thế nào thì anh còn rửa bát mà.”
Kì thực Chu thư kí lời này chỉ là nói đại —- lúc trước Trầm Lương Sinh thấy nhà mới không quá lớn, không muốn trong nhà có thêm người ngoài, chỉ chừa lại ba nữ hầu kín miệng người Nga cách hai ngày lại đây quét tước một chút, cũng không ở cùng bọn họ. Cứ như vậy qua gần một năm, người ta muốn nghỉ việc, Trầm Lương Sinh cũng sẽ không tìm người mới, bình thường cũng chịu giúp Tần Kính dọn dẹp nhà cửa một chút, phụ nấu cơm hoặc rửa chén, nhà người khác như thế nào bọn họ cũng như thế, đều không có cái gì mà do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan. (cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa lại khó trở nên cần kiệm)
Nhưng rốt cuộc là hai nam nhân, mối quan hệ không thể công khai ra ngoài, vòng xã giao thật sự hữu hạn, xưa nay chỉ cùng nhà tiểu Lưu và vợ chồng Chu thư kí có chút lui tới —- tiểu Lưu đầu năm trước cũng đã kết hôn, mấy tháng trước vừa sinh một tiểu tử mập mạp, nhận Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh làm cha nuôi, tới lễ đầy tháng nhận của Trầm Lương Sinh một phần đại lễ, tiểu Lưu nói thẳng nhận không nổi, bất quá bị Trầm Lương Sinh đạm thanh bác bỏ, “Cho đứa nhỏ, cậu đừng khách khí với tôi”. Thế rồi cũng đành nhận, sau lưng vụng trộm hỏi Tần Kính: “Hai người các anh nếu cứ như vậy…… tính tình anh em hiểu rõ nhưng hắn thì phải làm sao bây giờ? Khó có thể nào để nhà họ tuyệt hậu?”
Tần Kính lúc ấy không trả lời, trong lòng cũng băn khoăn chuyện này, vừa không đành lòng để Trầm Lương Sinh không con nối dõi, rất muốn hỏi xem hắn có tính toán gì không, lại vừa không biết được lời này nên nói như thế nào.
“Anh cầm dao cho cẩn thận đó, đừng để cắt vào tay.” Hôm nay bởi vì vợ chồng Chu thư kí muốn lại đây ăn cơm, Trầm Lương Sinh liền cùng Tần Kính vào bếp.
Hắn bình thường không xuống bếp, nhưng tay nghề Tần Kính chẳng thể coi được. Trầm Lương Sinh cũng không phải ghét bỏ cậu cái gì, bất quá có khi thấy cậu khi mày mò với sách dạy nấu ăn, rồi lại học hỏi chỗ đầu bếp quán ăn, cuối cùng đồ ăn lúc nào cũng cháy sạch. Vì thế mỗi lần trong nhà có khách, Tần Kính liền tự giác nhường chỗ, đem đồ ăn rửa sạch cắt đẹp, để đó cho Trầm Lương Sinh ra tay.
“Àiiiii……” Tần Kính đem nấm hương ngâm cho nở, đứng ở một bên nhìn Trầm Lương Sinh cắt chân giò, từng nhát dao cắt miếng thịt đẹp cô cùng, đặt vào nồi rồi cho thêm rượu thơm cùng nước sạch, giả bộ thở dài —- Trầm Lương Sinh nấu thịt hầm nấm hương cực ngon, chính là bình thường lười làm cho cậu ăn.
“Làm gì vậy? Một chốc cũng không chín được, em nhìn chằm chằm nó cũng không nhanh hơn đâu.” Trầm Lương Sinh thấy Tần Kính trông mong nhìn nồi thịt hầm, buồn cười nói một câu.
“Không làm gì hết, chính là cảm thấy ông trời không công bằng tẹo nào, chuyện tốt gì cũng nhét hết vào tay anh,” Tần Kính vì thỏa mãn ước muốn được ăn, vội vàng nịnh Trầm Lương Sinh, “A Lương nhà ta bộ dạng thực anh tuấn, người lại thông minh, học cái gì đều rất nhanh, thật sự là đả kích người khác mà.”
Trầm Lương Sinh thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, dáng vẻ không vui dung túng cho cậu kiêu ngạo, xoay người nêm gia vị cho món thịt.
“Liếc em cái gì chứ? Em lại không nói sai,” Tần Kính cũng sắp sửa ba mười rồi, chỉ vì hai năm này bị Trầm Lương Sinh nuông chiều, càng ngày càng thích làm nũng, một đầu bám dính ôm lấy thắt lưng hắn, một đầu dán tại bên tai hắn hỏi, “Anh nói xem có cái gì mà anh bó tay không?”
Trầm Lương Sinh mặc cậu dán sau lưng quấy rối, nêm gia vị đầy đủ, lấy cái muỗng nhỏ múc một chút thổi thổi rồi nhét vào Tần Kính miệng: “Nếm thử vừa chưa.”
“Không mặn không nhạt, rất ngon.” Tần Kính ngậm muỗng mơ hồ đáp lại, thấy Trầm Lương Sinh quay người lại đứng đối diện mình, liền nhịn không được ghé mặt sát vào, ngậm muỗng chọc chọc mặt hắn.
“Phải, anh cái gì cũng biết,” Trầm Lương Sinh đem muỗng từ miệng cậu rút ra, khẽ cúi đầu hôn xuống, bất động thanh sắc đùa giỡn, “Chỉ có việc sinh đứa nhỏ thì không, toàn bộ trông cậy vào em đó.”
“………..” Trầm Lương Sinh nói dứt lời, liền khiến Tần Kính nhớ tới câu tiểu Lưu hỏi mình, không khỏi trầm mặc một lát, nghĩ nhân cơ hội này cùng hắn thương lượng một chút, cân nhắc câu chữ mở miệng hỏi, “Nói đến việc này, anh xem tiểu Lưu con cũng đã sinh …… Anh không nghĩ tới……”
“Nghĩ tới cái gì?” Trầm Lương Sinh vỗ nhẹ mông cậu, tiếp tục giả nghiêm túc đùa giỡn, “Hay là em muốn sinh? Em sinh được không?”
“…… Em đang nói chính sự mà.” Tần Kính cúi đầu, nhỏ giọng làu bàu một câu.
“Em tỉnh lại đi,” Trầm Lương Sinh mặc dù không biết tiểu Lưu cùng Tần Kính nói cái gì, nhưng cũng nhìn ra cậu bởi vì chuyện này mà có khúc mắc, khẩu khí liền nghiêm túc nói lại, “Đừng nghĩ cũng đừng suy đoán, lo nghĩ nhiều như vậy em cũng không ngại mệt sao.”
“…………”
“Em cũng biết anh không thích trẻ con, cả ngày huyên náo ồn ào,” Trầm Lương Sinh thấy Tần Kính rũ mắt không đáp lời, nâng tay xoa xoa đầu của cậu, “Còn nữa, hầu hạ một đứa nhỏ như em là đủ rồi, thêm nữa một đứa nữa anh hầu hạ không nổi.”
“…… Ngửi thấy mùi chân giò hầm,” Trầm Lương Sinh lời này nói nhẹ như chẳng có gì, tất cả đều là thái độ không sao cả, Tần Kính bất giác muốn khóc, che giấu đem mặt chôn ở cổ Trầm Lương Sinh, rầu rĩ hỏi, “Khi nào thì có thể ăn a?”
“Hửm…… Khi nào thì được a……” Trầm Lương Sinh nghe ra giọng mũi của cậu, liền thực giống như dỗ tiểu hài nhi ôm cậu vào lòng, vuốt tóc của cậu, an ủi nói với cậu mấy lời vô nghĩa, “Trước chưng một tiếng…… Sau đó thêm nấm hương gia vị chưng tiếp một tiếng…… sau đó……”
Tần Kính nghe Trầm Lương Sinh dùng ngữ điệu bình thản nhẹ nhàng nói xong một món ăn nấu như thế nào, nghe thấy lại nhịn không được muốn khóc, thầm mắng chính mình càng lớn càng không có tiền đồ, trong lòng cảm thấy ngàn vạn may mắn, liền quản không được nước mắt chảy ra.
Cậu thực sự cảm thấy đời này của hết thảy mọi chuyện đều thực tốt.
Mà cái gọi là hết thảy chuyện tốt trong đời này, kỳ thật chỉ là bốn chữ:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]