Vương Ái Nhi vùi mặt vào cánh tay mềm mại. Trong đầu còn tạ ơn trời Phật vì giấc mơ quá đỗi dễ chịu này. Nhưng trong mơ mà vẫn ngửi được mùi hoa nhài, có thực tế quá không vậy? 
- Cậu còn buồn ngủ hửm? 
Giọng nói dịu dàng trầm ấm thu hút sự chú ý của Ái Nhi. Long Vũ nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang ôm tay mình. Hai má cậu đỏ hồng, tô điểm cho gương mặt hài hòa. 
Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này, mẹ cô đứng bật dậy, hoảng hốt kéo con bé ra khỏi chàng trai trẻ. Bà gằn giọng: 
- Con làm cái gì vậy? Đi vào rửa mặt cho tỉnh táo nhanh lên! 
Lúc này não nhỏ của cô mới ý thức được sự tình. Hai tay vỗ vỗ vào mặt mình vài cái. 
Đau! 
Vậy là không phải nằm mơ? 
Ái Nhi ba chân bốn cẳng chạy tọt vào trong bếp, không dám nhìn Long Vũ thêm một cái. Cô vội vã xối nước vào mặt cho tỉnh táo. 
Người mẹ ngượng ngùng thở dài một hơi. 
- Cháu thông cảm, con bé bình thường không thức khuya thế này. Cũng hơn 10 giờ rồi... 
- Dạ không sao. Do cháu đến không đúng lúc. 
- Thôi để cô vào kêu nó ra cho hai đứa nói chuyện. Cháu ngồi đợi xíu. 
Mẹ bước nhanh vào trong xách lỗ tai đứa con gái nghịch ngợm. Bà lườm nguýt, nói đủ nhỏ để hai người nghe. 
"Ra ngoài nhanh! Hiếm lắm mới có bạn nam đến nhà! Lo mà đối xử đàng hoàng với người ta". 
Cô gái nhỏ chưa kịp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-ngoai-lanh-lung-ben-trong-nghien-meo/2822868/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.