Buổi sáng ở vùng ngoại ô thật trong lành. Nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh vì ông mặt trời đang ngủ đông trên những áng mây êm ái. 
Tối hôm trước, khi Ái Nhi đã chìm vào mộng đẹp, bố mẹ của cô đã ra sức níu kéo Long Vũ ở lại. Ba phần vì xe buýt đêm nguy hiểm, bảy phần vì họ thích chàng trai trẻ này. Từ phong cách quần áo, đường nét khuôn mặt đến giọng nói và cách hành xử của cậu. 
. 
. 
. 
"Cảm ơn cháu đã phụ cô làm cơm! Giá như con bé nhà cô được một phần mười". 
"Dạ không có gì đâu ạ. Cháu ở đây làm phiền cô chú quá" 
Mười một giờ trưa Ái Nhi mới ngủ dậy, lơ mơ đi xuống cầu thang. Từ xa đã nghe tiếng ríu rít trong bếp. Giọng của mẹ thì dễ nhận ra rồi, còn cái tông trầm trầm kia... 
Trần Long Vũ đứng quay lưng ra ngoài. Tiếng nước rào rào chảy từ vòi. Cậu ta đang rửa cái gì đó, nhìn không rõ. 
Còn mẹ thì mặc tạp dề, tay cầm đôi đũa dài để đảo thức ăn trong nồi. 
Ái Nhi đứng trước cửa bếp hét to: 
- Long Vũ? Sao cậu còn ở đây? 
Cậu bạn quay người, định phản ứng lại thì mẹ cô đã nói trước: 
- Lịch sự xíu coi! Là mẹ kêu bạn ở lại đêm qua đó! 
- Ơ... nhưng... 
- Nhưng gì mà nhưng? Đi lấy bát đũa xếp ra bàn nhanh lên! 
Cô bé phụng phịu làm theo, chắc chắn là không tình nguyện chút nào. Trong đầu còn mơ màng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-ngoai-lanh-lung-ben-trong-nghien-meo/2822863/chuong-34.html