Sau khi về đến nhà thì Mộc Miên đã về phòng ngủ mà không dùng bữa tối. Cả ngày hôm nay không rõ cảm xúc của bản thân như thế nào nhưng hiện tại cô đang thấy rất mệt mỏi. Mệt với tất cả mọi thứ và tưởng chừng như bao nhiêu cảm xúc của mười năm trước cứ ào ạt ùa về.
[Cạch!]
Vừa mở cửa phòng thì trông thấy Mỹ Vy đang ôm Tí Nị đùa giỡn khiến Mộc Miên không khỏi bất ngờ. Không ngờ cô ấy lại đến đây mà chưa thông báo trước.
- Chị Mộc Miên!
Mỹ Vy ôm Tí Nị trong lòng và đi đến trước mặt cô. Trên gương mặt vẫn giữ một nụ cười tươi tắn, không có một chút gì gọi là bất thường.
- Ơ? Em đến khi nào vậy?
- Cũng chưa lâu lắm! Haiz…
Cô ấy thở dài ôm lấy Tí Nị quay lưng đi, còn vô tư nói linh tinh thêm vài câu nữa.
- Anh Đông cũng thật là. Hôm trước nuôi Tí Nị, em nói nuôi chó bác gái sẽ không thích nên nuôi mèo đi, không ngờ anh ấy lại mang Tí Nị sang cho chị.
- Ừm, chị không quan trọng mấy chuyện đó lắm. Dù sao cũng chỉ là quà của đối tác thôi.
Đi đến tủ quần áo, lúc này Mộc Miên chỉ muốn tắm rửa và nghỉ ngơi để thư giãn vài phần. Những chuyện này hiện tại không muốn nghĩ đến nữa.
- Dạo gần đây em nghe nhân viên ở công ty nói anh ấy rất tốt với chị, có vẻ như hai người khá thân thiết. Có chị ở đấy em yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-long-nguc-trai/3396250/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.