Thời gian cứ như thế mà chậm rãi trôi qua. Trong khi Mộc Miên vẫn đang say giấc thì Hiểu Đông lại lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt kiều diễm ấy không bỏ sót một giây nào. Từng khoảnh khắc ở bên cô đều được anh vô cùng trân trọng. Dáng vẻ này, cùng với ánh mắt to tròn long lanh như đã khắc sâu vào trong tâm trí vậy. Cho đến cuối đời này cũng không thể nào quên.
- Ưm!
Mộc Miên cựa đầu, hai mắt vẫn đang lim dim chưa mở hẳn. Sau những ngày thiếu ngủ với tần suất làm việc dày đặc thì hôm nay cũng đã ngã lưng được một chút. Tuy chỉ là ít phút ngủ quên ngắn ngủi nhưng lại rất thoải mái, cô cảm nhận được rõ rằng bản thân đã được ngủ một giấc rất ngon.
Định đưa tay với lấy điện thoại trên bàn thì lúc này cô mới nhận ra có một cánh tay khác đang đặt ngang eo của mình. Ngước mắt nhìn lên, bất chợt Mộc Miên hốt hoảng khi thấy Hiểu Đông đang nhìn mình với ánh mắt ôn nhu, khoé môi còn cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.
- Em dậy rồi à? Nằm nghỉ một chút nữa đi.
Vừa thấy Mộc Miên có ý định ngồi dậy thì anh đã siết một chút lực ở tay để giữ lại. Dẫu sao thì chân cũng đang đau, vả lại vừa ngủ một giấc dài thì có lẽ cô vẫn còn khá đờ đẫn.
- Anh… A! Đau quá!
Mộc Miên vừa co chân ngồi dậy thì đột nhiên cổ chân lại nhói lên đau điếng. Quên mất rằng chân đã bị bong, ấy vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-long-nguc-trai/3396249/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.