"Hả?"
Lúc Kỷ Mạt phản ứng lại, Lục Dương đã lên xe từ bên kia, ngay sau đó, chỉ nghe "Cạch" một tiếng, cửa xe đã bị khóa.
Lục Dương ngả người ra sau, nói với tài xế: "Đi Khê Viên."
"Dạ, Lục tổng." Tài xế nhấn chân ga.
"Chờ đã......" Kỷ Mạt vỗ lên cửa xe, "Khê Viên là nơi nào? Tôi không đi, tôi muốn về khách sạn, dừng xe, thả tôi xuống!"
Không để ý đến cô.
Maybach chạy ở trên đường, tốc độ không đổi.
Cảnh vật ngoài cửa sổ dần dần lùi lại, Kỷ Mạt tức giận quay đầu trừng Lục Dương, cô biết đây là tài xế của Lục Dương, khẳng định chỉ nghe lời của anh.
"Tôi muốn xuống xe." Kỷ Mạt nói, "Để tôi xuống."
Lục Dương liếc nhìn cô: "Nghĩ kỹ, gọi tôi là gì, cho em một cơ hội, nghĩ kỹ rồi lại cùng tôi nói."
"......" Kỷ Mạt không nói lên lời, người này sao lại ấu trĩ như vậy, không phải chỉ là một từ xưng hô mà thôi, đến nỗi tính toán chi li vậy sao?
Cô không muốn gọi, nhưng Lục Dương nói rõ nàng không gọi sẽ không cho cô xuống xe, thậm chí còn cố ý nhắm hai mắt lại.
Kỷ Mạt nghiến răng nghiến lợi, đạo lý "người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu" cô vẫn hiểu. Sau một lúc lâu đấu tranh tư tưởng, Kỷ Mạt miễn cưỡng gọi: "Anh Lục Dương."
"Hả?" Trong xe yên tĩnh, Lục Dương nhếch khóe miệng, mắt mở ra mang theo một tia ý cười, "Gọi tôi chuyện gì?"
Kỷ Mạt bĩu môi: "Anh bắt tôi gọi tôi cũng đã gọi, hiện tại tôi có thể xuống xe chưa?"
"Cái gì mà tôi bắt em gọi? Gọi tôi như vậy không đúng sao? Trước kia em đều gọi tôi như vậy."
"......" Kỷ Mạt không muốn tranh luận cùng anh loại vấn đề nhàm chán này, kiên trì nói, "Tôi muốn xuống xe."
"Chờ một chút, còn chưa tới, chờ khi về đến nhà sẽ cho em xuống."
"Ai nói muốn về nhà với anh?" Kỷ Mạt có chút sốt ruột, cô không biết hướng đi của con đường này, cũng không biết bắt taxi có thuận tiện không, "Anh đã đồng ý, tôi gọi anh xong anh sẽ để tôi xuống xe."
"Hả? Tôi đáp ứng em khi nào?" Lục Dương vân đạm phong khinh hỏi.
"......"
Hình như thật sự anh chưa từng nói vậy.
Kỷ Mạt ý thức được mình đã rơi vào bẫy, tức giận nói: "Kẻ lừa đảo!"
"Kẻ lừa đảo là đang nói ai vậy?"
"Kẻ lừa đảo nói......" Kỷ Mạt dưới tình thế cấp bách buột miệng thốt ra, phản ứng lại thấy không đúng, lập tức dừng lại.
Cô ngừng nói, đôi mắt đen không vui trừng Lục Dương.
Lục Dương tâm tình rất tốt, nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng trước sau treo một nụ cười như có như không: "Không phải tôi không cho em xuống xe, trên đường cao tốc không thể dừng xe, đây là lẽ thường."
"......"
Nghe vậy, Kỷ Mạt quay đầu lại, lúc này mới phát hiện xe đúng là đang chạy đường cao tốc.
Kỷ Mạt trầm mặc vài giây: "Khi nào mới ra khỏi cao tốc?"
"Tôi không biết, em có thể hỏi tài xế."
"......" Kỷ Mạt trợn mắt, nhìn về phía ghế lái, "Chú tài xế."
Đối thoại của bọn họ Nhạc Sơn nghe được rõ ràng. Nhạc Sơn đã làm tài xế cho Lục Dương được ba năm, đây là lần đầu tiên thấy Lục Dương mang phụ nữ lên xe. Anh là người từng trải, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, vì thế vui tươi hớn hở trả lời: "Con đường này tương đối dài, đi nhanh cũng mất nửa giờ. Tuy nhiên bây giờ trời tối, tôi không dám lái xe quá nhanh, cho nên không sai biệt lắm sẽ mất bốn năm mươi phút."
"......" Kỷ Mạt tuyệt vọng, "Giữa đường không thể xuống sao?"
Nhạc Sơn trả lời: "Có thể, nhưng nếu xuống dưới sau đó vòng quay lại sẽ mất thêm càng nhiều thời gian."
"......" Được rồi. Kỷ Mạt từ bỏ.
Lục Dương rất hài lòng với đáp án của tài xế, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ giờ phút này đang héo rũ, hé môi nói: "Nếu cảm thấy thời gian quá dài thì cứ ngủ một lát, tỉnh lại là sẽ đến."
Kỷ Mạt không thèm nói chuyện với anh, nếu nhất thời chưa xuống được xe, cô liền nằm bò trên cửa sổ xe ngắm cảnh.
Ngoài cửa sổ rất tối, rõ ràng không có gì đẹp, nhưng Kỷ Mạt chính là nhìn đến thích thú.
Cô đã thật lâu không nhìn thấy bầu trời đêm ở Tương Lan, còn nhớ lần đầu tiên nghiêm túc thưởng thức bầu trời đêm Tương Lan, cũng giống hiện tại ngồi ở trong xe, chẳng qua lúc ấy, cô chỉ mới năm tuổi.
......
Từ lúc có trí nhớ, Kỷ Mạt đã sống ở cô nhi viện, mỗi ngày trừ bỏ học tập cùng chơi đùa, việc cô làm nhiều nhất chính là bị đưa tới trước mặt những người xa lạ, hết sức nỗ lực biểu hiện bản thân.
Bởi vì lão viện trưởng nói cho bọn họ, chỉ có biểu hiện thật tốt, làm hài lòng những người đó, bọn họ mới có thể giống những đứa trẻ bình thường, có cha mẹ yêu thương, có một mái ấm gia đình.
Một ngày kia, Lục Hoành Niên cùng Diêu Thục Nhàn thay mặt tập đoàn Lục thị đưa đến một lô quần áo mới cùng đồ dùng học tập cho trẻ em trong cô nhi viện. Nghi thức quyên tặng qua đi, lão viện trưởng mang theo bọn họ đi tham quan quanh cô nhi viện.
Lục Hoành Niên cùng Diêu Thục Nhàn cũng không có ý muốn nhận con nuôi, bởi vậy lão viện trưởng cũng không thông báo cho bọn trẻ chuẩn bị sẵn sàng.
Kỷ Mạt đang bị vài bé trai lớn hơn cô vài tuổi lôi kéo chơi bóng.
Kỷ Mạt từ nhỏ đã xinh đẹp, nhóm bé trai trong cô nhi viện không có ai là không thích cô, có thời gian sẽ tìm cô cùng chơi. Không biết là ai làm mất khống chế bóng, thời điểm Lục Hoành Niên cùng Diêu Thục Nhàn đi ngang qua sân thể dục, vừa vặn nhìn thấy Kỷ Mạt bị một quả bóng rổ to hơn cả mặt cô đập trúng đầu.
Mấy người vội vàng tiến lên.
Ngay lập tức, Kỷ Mạt đau đến mức ngồi dưới khóc to, mấy bé trai bên cạnh sợ tới mức không biết làm sao.
Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, ngày thường Kỷ Mạt rất dễ dỗ dành, nhưng lần này mặc kệ lão viện trưởng dỗ như thế nào, cô vẫn khóc đến tê tâm liệt phế, hai mắt khóc đến đỏ bừng, cổ họng cũng khàn khàn, nhưng vẫn không ngừng khóc.
Lão viện trưởng không còn cách nào khác, thập phần xin lỗi nhìn về phía Lục Hoành Niên cùng Diêu Thục Nhàn.
Diêu Thục Nhàn không thể chịu được nghe tiếng khóc của bé gái, đau lòng đi tới, dang rộng vòng tay cố gắng ôm Kỷ Mạt: "Để tôi thử xem."
Lão viện trưởng hơi xấu hổ vì làm phiền khách, nhưng Kỷ Mạt không hề có dấu hiệu ngừng khóc, ông chỉ có thể thử đem Kỷ Mạt giao cho Diêu Thục Nhàn.
Làm người kinh ngạc chính là Kỷ Mạt vừa được Diêu Thục Nhàn ôm vào lòng, tiếng khóc liền dần dần lắng xuống. Không đến vài phút, cánh tay nhỏ ôm cô Diêu Thục Nhàn, đầu dựa vào vai cô, nước mắt còn đọng trên má nhưng đã từ từ chìm vào giấc ngủ.
Diêu Thục Nhàn vẫn thấp giọng dỗ dành, cô rất thích cô bé này, mắt to như quả nho tím, ôm vào trong ngực thấy mềm như bông, thời điểm khóc chọc người ta đau lòng, lúc an tĩnh lại càng làm người ta luyến tiếc buông tay.
Diêu Thục Nhàn vẫn luôn mong muốn một đứa con gái, nhưng sau khi kết hôn và sinh được một con trai cùng Lục Hoành Niên, cô chưa bao giờ có đứa con thứ hai. Cô đã tới rất nhiều bệnh viện, cũng đã gặp rất nhiều chuyên gia khoa phụ sản, đáp án các bác sĩ đưa ra đều cơ bản giống, thể chất của cô không dễ thụ thai, có thể mang thai một đã không dễ dàng, muốn mang thai lần thứ hai là rất khó.
Diêu Thục Nhàn đã thử rất nhiều phương pháp nhưng đều không có kết quả, mấy năm nay thật ra cô đã chậm rãi từ bỏ.
Nhưng giờ phút này, trong lòng ngực ôm một bé gái mềm mại, cô đột nhiên rất muốn có một cái áo bông nhỏ tri kỉ.
*áo bông nhỏ tri kỉ là cách gọi con gái của cha mẹ TQ
Cô không có yêu cầu gì lớn, giống bé gái này là tốt rồi.
Sau khi trở về, trước mắt Diêu Thục Nhàn thường hiện ra khuôn mặt của Kỷ Mạt, bộ dáng đang khóc thút thít, cùng với bộ dáng cô bé yên bình ngủ trong ngực cô.
Diêu Thục Nhàn thường nghĩ, nếu đây là con gái cô thì tuyệt biết bao? Nếu cô cũng có con gái, nhất định cũng sẽ xinh đẹp và đáng yêu như vậy.
Càng nghĩ càng thích, càng nghĩ càng muốn. truyện ngôn tình
Có những suy nghĩ một khi đã hình thành trong đầu, dần dần sẽ trở thành ham muốn mãnh liệt. Một tuần sau, Diêu Thục Nhàn liên lạc với lão viện trưởng, khi nghe đến tạm thời chưa có ai nguyện ý nhận nuôi Kỷ Mạt, trong lòng cô nảy ra một ý tưởng.
Làm sao một cô bé đáng yêu như vậy có thể suốt ngày sống trong cô nhi viện?
Cô bé nên có một gia đình, có một đôi cha mẹ yêu thương, tốt nhất còn có một người anh trai lớn hơn cô vài tuổi, cùng nhau yêu thương và chiều chuộng cô.
Sau khi Diêu Thục Nhàn đem ý tưởng này nói cho Lục Hoành Niên, bất ngờ được chồng ủng hộ. Vì thế ngay chạng vạng hôm sau, hai người lại lần nữa tới cô nhi viện bái phỏng lão viện trưởng.
Biết được mục đích đến thăm của hai người, lão viện trưởng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng gọi người dẫn Kỷ Mạt đến.
Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng nhạt, nhìn qua có hơi cũ nhưng lại rất sạch sẽ vừa vặn, khiến làn da cô càng thêm trắng nõn kiều nộn. Cô buộc hai bím tóc đuôi ngựa, đuôi ngựa lắc qua lắc lại theo từng bước chân, đáng yêu cực kỳ.
Diêu Thục Nhàn ngồi xổm trước mặt Kỷ Mạt, mắt nhìn cô bé không chút nào che giấu mà lộ ra vẻ yêu thích: "Con còn nhớ dì không?"
Kỷ Mạt cẩn thận nhớ lại, sau một lúc lâu lại gật gật đầu, thanh thúy nói: "Con nhớ rõ, là dì xinh đẹp dỗ con nín khóc."
Diêu Thục Nhàn bị một câu "Dì xinh đẹp" của cô dỗ đến nở hoa, xoa xoa đầu cô, thanh âm càng thêm dịu dàng: "Nếu nhớ rõ, nếu dì muốn mang con về nhà, con nguyện ý về nhà cùng dì không?"
Kỷ Mạt há miệng thành hình chữ "O".
Những đứa trẻ trong cô nhi viện đều trưởng thành sớm, Kỷ Mạt cũng không ngoại lệ, cô đã hiểu ý nghĩa của việc có người muốn mang mình về nhà, chẳng qua lúc trước không ai nói cho cô biết việc này, nên cô có chút ngạc nhiên.
Diêu Thục Nhàn đợi chốc lát không thấy cô nói chuyện, nhẹ giọng hỏi: "Con không muốn sao?"
"......" Không phải! Cô đương nhiên muốn!
Cô bé kích động đến mức không nói được, sợ dì xinh đẹp không cần mình nữa, vừa lắc đầu vừa dùng đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy quần áo của Diêu Thục Nhàn.
Diêu Thục Nhàn mỉm cười, kiên nhẫn hỏi: "Con bằng lòng, đúng không?"
Kỷ Mạt gật đầu, cô rất thích dì xinh đẹp này: "Vâng ạ."
"Bé ngoan." Diêu Thục Nhàn vui vẻ ôm lấy cô bé, "Vậy tối nay con về nhà cùng dì, được không?"
Kỷ Mạt ngoan ngoãn dựa vào cô, đôi mắt cong thành bán nguyệt: "Được ạ."
Đêm đó, Lục Hoành Niên cùng Diêu Thục Nhàn mang theo Kỷ Mạt rời khỏi cô nhi viện. Tạm thời không cần vội vàng xử lý thủ tục nhận con nuôi, dù sao trong lòng Diêu Thục Nhàn còn có một tính toán khác.
Kỷ Mạt không hiểu lời này, dựa vào Diêu Thục Nhàn ngồi ở hàng ghế sau Bentley, đôi mắt to chớp chớp nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi cô nhi viện từ lúc lướn lên, tâm tình cô đang không ngừng nhảy nhót.
Từ cô nhi viện đến biệt thự Lục gia mất khoảng hai giờ lái xe, Kỷ Mạt một chút cũng không thấy nhàm chán.
Bởi vì cô biết mình lập tức sẽ có một gia đình.
Ngôi nhà mới lớn hơn Kỷ Mạt tưởng tượng rất nhiều, còn có rất nhiều người hầu. Thời điểm được Diêu Thục Nhàn nắm tay dắt vào, Kỷ Mạt co ro bên cạnh Diêu Thục Nhàn, có chút bất an.
Diêu Thục Nhàn dường như vỗ nhẹ đầu cô để trấn an, giới thiệu với đám người hầu: "Đây là tiểu thư, từ hôm nay trở đi sẽ là em gái của thiếu gia."
Đám người hầu đã sớm được thông báo, đồng thanh chào hỏi cô.
"Mạt Mạt, từ nay về sau con sẽ sống ở đây."
Diêu Thục Nhàn dẫn cô tới trước một của phòng đã sớm được trang trí tốt, mở cửa ra, căn phòng ngập tràn đồ trang trí màu hồng nhạt, trên giường còn có mấy con búp bê và thú bông, nhìn qua đã biết là phòng của một cô gái nhỏ.
Kỷ Mạt chưa bao giờ thấy căn phòng đẹp như vậy, ngơ ngác đứng ở ngoài cửa.
"Con còn có một anh trai, tên là Lục Dương, năm nay chín tuổi." Diêu Thục Nhàn nghe thấy động tĩnh trong sân, nắm tay Kỷ Mạt xuống lầu, "Về sau lúc dì không ở nhà sẽ để anh trai chơi cùng con, nó rất tốt, con nhất định sẽ thích nó."