Bàn tay lớn ấm áp xiết chặt lấy tay tôi như lời động viên tôi trong tâm trạng không vui. Tôi quay sang Hải, khẽ gật đầu môi nở một nụ cười. Trong bộ vest chú rể lịch lãm, Phan Đăng Hải rạng ngời hơn mọi ngày rất nhiều. Đứng cạnh Hải tôi không thể không tự hào lại có chút lo lắng trước những đôi mắt phụ nữ cứ thường trực liếc về anh ta.
Tôi cùng Phan Đăng Hải bước theo phụ huynh đi đến các bàn tiệc. Chiếc váy cưới lùng nhùng làm tôi vướng víu, chợt có bàn tay nâng váy cho tôi, chẳng ai khác ngoài người đàn ông đi sát cạnh tôi. Tôi nên thả lỏng, nên tận hưởng những gì mình đang có. Dù Phan Đăng Hải có hơi lạnh lùng khác người nhưng chẳng phải đó mới là anh ta sao? Nếu Hải không như vậy liệu có còn đến lượt tôi không hay đã sa vào vòng tay những cô gái xinh đẹp từ lâu rồi? Cứ xem là tôi may mắn mới vớ được cục kim cương như Phan Đăng Hải đi, có điều cục kim cương này dường như còn bị bao bọc bởi đất cát, tại sao tôi không mài giũa đất cát ấy để được ngắm nhìn vẻ long lanh lấp lánh? Đã là vợ Phan Đăng Hải, tôi có quyền và nên làm như vậy. Phụ nữ là để được nâng niu chiều chuộng cả trong lời nói và hành động. Hải tốt với tôi tôi không thể phủ nhận, vậy thì… có lý gì tôi không điều chỉnh một chút để được nghe những lời ngọt ngào êm tai chứ? Còn tôi… tôi cũng nên thẳng thắn với lòng mình. Tôi đã thích Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387256/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.