Tôi như không tin vào mắt mình, hai con ngươi long lên nhìn những dòng chữ nhảy múa trước mặt. Tay run run cầm mẩu giấy, phải đọc đi đọc lại mấy lần tôi mới dám tin người để lại những dòng chữ lạnh lùng như đá trên bàn trang điểm là của mẹ tôi. Nét chữ mềm mại kia chắc chắn không thể là ai khác ngoài mẹ tôi, người bao năm qua luôn dịu dàng ngọt ngào với ba con tôi, hệt như nét chữ kia. Mẹ tôi đấy ư? Người luôn là hậu phương vững chắc của ba tôi, người luôn ở bên ba tôi từ những ngày ông khởi nghiệp, từ những ngày ông còn là cậu sinh viên nghèo, người cùng ông trải qua bao gian truân vất vả. Người đó có thể là người vứt bỏ ba tôi trong lúc ông gặp tai ương lớn nhất trong cuộc đời, thậm chí sau khi chính người đó vô tình gây ra cho ông sao? Không… tôi không tin, nhất định có điều gì uẩn khúc ở đây, nhất định là thế… tôi sẽ không tin đâu nếu không phải chính mẹ tôi nói ra với tôi những lời đó!
Nắm chặt mẩu giấy đến mức nó biến dạng trong lòng bàn tay, nước mắt tôi rơi xối xả. Tôi phải tìm mẹ, tôi phải tìm bà để hỏi cho ra lẽ! Tại sao… tại sao bà có thể vứt bỏ ba con tôi như thế, tại sao bà lại có thể nhẫn tâm, lại có thể bạc tình đến mức hơn cả một người dưng như thế? Bà có thể không cần quan tâm đến sống c.hết của người chồng hai mươi hai năm chung sống sao? Bà có thể sẵn sàng vứt bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387223/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.