Thời tiết miền Bắc đã vào cuối thu, từng cơn gió thoảng qua dần mang theo hơi lạnh. Làm một hồi đã thấm mệt, tôi quệt tay qua trán lau mấy giọt mồ hôi, miệng nở nụ cười gạt đi cơn mệt mỏi. Đưa hộp cơm nóng hổi ra trước cụ già mặc áo bệnh nhân tôi nói:
– Cháu mời bà ạ. Tối nay bà lại đến nhé!
– May quá… may quá! Cảm ơn cô… cảm ơn các cô các cậu!
Bà cụ nhỏ bé gầy guộc đỡ hộp cơm bằng cả hai tay đầy trân trọng. Sống mũi tôi bất giác cay cay. Cứ vậy đến hơn một giờ chiều, số cơm hộp của nhóm thiện nguyện Sao Xanh chúng tôi cũng hết, người đến lấy cơm cũng không còn, tôi mới cùng mấy bạn trẻ đóng lại nắp thùng nhựa, bưng thùng để gọn vào một góc.
Ban lãnh đạo bệnh viện ung bướu Tâm An tạo điều kiện cho nhóm thiện nguyện nên đã dành hẳn khu vực dưới chân cầu thang làm kho, không chỉ vậy, họ còn dành cả một căn phòng lớn gần đó để chúng tôi làm nơi nấu nướng, sắp xếp cơm phần cho các bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn. Đã hơn ba năm qua, mỗi chủ nhật hàng tuần, nhóm chúng tôi phát trên dưới hai trăm suất cơm miễn phí tại đây.
– Chủ nhiệm Nguyệt, chiều nay chị có đến không ạ?
Nghe tiếng gọi tôi quay người lại, nhận ra cái Mai thì cười trả lời:
– Không, chiều chị có việc rồi. Chiều nay có bao nhiêu người đến được hả em?
– Có em, cái Hoa, cái Liên, chị Dung, cô Thìn, bác Vân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387221/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.