Đã bị đánh đến như vậy, Tề Lam thật sự không dám ở lại nữa. Cô ta tức đến tái mặt, xoay người bỏ đi, cũng không quên cảnh cáo Tề Nghiêm, “Chị chờ đó, chuyện này chưa xong đâu.”
Tề Nghiêm mỉm cười vô cùng đắc ý, “Tôi chờ cô.”
“Đi” Tề Lam gọi hai tên vệ sĩ đi. Yến Nam Nhi nhìn theo, liền cười phá lên, chả hiểu con nhỏ kia thuê phải vệ sĩ gì, chắc thuộc loại cùi rồi, một chiêu đã bị bẻ tay. Đúng là ăn hại!
Tề Nghiêm lúc này mới không thèm để ý đến Yến Nam Nhi, cô gọi Bạch Huyên cùng vào tiệm nhà mình, mặc cho Yến Nam Nhi đứng đó tự cười như thằng ngốc.
Bạn của Yến Nam Nhi thấy Tề Nghiêm chẳng buồn để ý đến hai người họ, cậu ta liền huých mạnh thằng bạn mình một cái, “Đứng đó mà cười, người ta đi vào nhà lâu rồi kìa.”
Yến Nam Nhi giật mình, ngại quá gãi gãi đầu, nhưng rất nhanh liền vội vã đi vào theo, hôm nay mà không làm thân cùng với Tề Nghiêm, cậu ta không mang họ Yến, không cậu ta sẽ đổi thành Yến Nữ Nhi luôn.
Cậu bạn kia chẳng biết được cái suy nghĩ ngớ ngẩn của bạn mình, lắc đầu ngao ngán cũng vội đi vào cửa tiệm theo.
Bên trong cửa tiệm, quả thật làm cho người ta loá cả hai mắt. Tề Nghiêm nhìn những món đồ cổ trưng bày trong tủ kính, mắt cô liền sáng lên. Tất cả đều là của mẹ cô để lại. Những năm còn mẹ, Tề Nghiêm thường theo bà đến những chỗ bán đấu giá. Thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3712852/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.