Không khí khác đi khi mà Tề Nghiêm thái độ lạnh lùng đưa ra lời từ chối. Nếu không bán thì cũng đồng nghĩa với việc đuổi người rồi.
“Chị!” Tề Lam lúc này nhịn hết nổi, người chị họ này cô ta không nhẫn được. “Chị đừng quá đáng, khách quý hôm nay chính là tôi, tôi đã chi tiền, tôi có quyền vào mua, hay lấy đúng với số tiền tôi trả”
Tề Nghiêm nhìn Tề Lam, cô nói: “Nực cười, đâu phải cô muốn là được, cô coi tôi là con ngu à, tiệm đồ cổ là của tôi, tôi muốn bán hay không thích bán đều là do tôi làm chủ, cô dù có là khách quý, tôi sợ cô chắc.” Nói rồi Tề Nghiêm cười nhạt, “Với lại, tiền kia của cô, tôi mà lấy chỉ sợ làm bẩn tay tôi.”
“Cô.” Tề Lam giận đến tái mặt. Cô ta sấn tới định một trận rõ ràng với Tề Nghiêm, ai biết lúc này bỗng nhiên ở đâu lại nhảy ra hai người thanh niên, chắn trước mặt Tề Lam.
“Làm cái gì vậy?” Cậu chàng kia hất hàm, chỉ tay thẳng vào mặt Tề Lam, “muốn chết phải không?” Thanh âm cậu ta lạnh lùng, làm Tề Lam hơi run sợ, bất giác lùi về sau mấy bước, phản ứng của cô ta làm cho cậu chàng kia càng khoái trá cười ha ha thật lớn.
Nhìn cái tướng kia, lại nghe được cái giọng kia, Tề Nghiêm ngay lập tức nhận ra.
Cái thằng Yến Nam Nhi này? Ở đâu ra vậy trời?
Thanh niên mặc cái quần bò rách mấy lỗ, áo thun đen ôm sát, lộ ra mấy phần cơ bắp rắn chắc, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3701311/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.