Chiếc ô tô chắn ngang ngõ nhỏ, cũng chắn ngang con đường đi. Tề Nghiêm và Cố Cảnh Sâm chỉ có thể xuống xe.
Cố Cảnh Sâm không nói gì, anh lơ đi người đàn ông trong xe giống như chưa từng nhìn thấy ông ta.
“Tề Nghiêm, không cần để mắt đến ông ta.” Cố Cảnh Sâm nói với Tề Nghiêm phía sau.
“Cảnh Sâm à, ông ta là ba anh.” Tề Nghiêm nhắc nhở, dù sao thì cũng là cha con. Người cũng đã đứng trước mắt, sao có thể nói không thấy là không thấy.
Cổ Cảnh Sâm lại phản bác, “Ông ta không phải.”
Tề Nghiêm không rõ lắm, kiếp trước, ba năm ở nhà Cổ Cảnh Sâm, số lần cô thấy ba của anh thật sự vô cùng ít, có thể nói đếm đủ trên mười ngón tay đã là kỳ tích rồi.
“Cố Cảnh Sâm, nếu còn không nói chuyện với ta, con sẽ phải hối hận. Người đàn ông trên xe mở cửa xe bước xuống, giọng nói lạnh lẽo thấu tim gan.
Cố Cảnh Sâm nhìn ông ta một hồi, bỗng cười lạnh, “Hừ, Cổ Cảnh Minh, tôi và ông không có gì để nói.”
“Tề Nghiêm, đi thôi.” Cố Cảnh Sâm lại giục Tề Nghiêm, anh dường như không muốn Cố Cảnh Minh nhận ra Tề Nghiêm.
Tề Nghiêm thấp thỏm, cảm giác nặng nề lo sợ trong lòng đối với ba của Cố Cảnh Sâm lúc này vẫn chưa hề giảm đi. Cô vội vã bước nhanh theo Cổ Cảnh Sâm. Mặc kệ ông ta có phải là ba chồng đi chăng nữa, nhưng đó chỉ là kiếp trước mà thôi.
Hiện tại không phải!
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3701308/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.