Gia Ý thở hồng hộc đưa ánh mắt tức giận nhìn
anh.
"Cao Tuấn...anh...lưu manh...".
Gia Ý càng mắng chửi anh lại càng thấy vẻ mặt đắc ý đấy, cô giận dỗi quay lưng lại không nhìn anh.
"Anh chỉ lưu manh với mình em thôi...ngoan đừng giận mà. Có trách thì trách tại sao bạn gái anh lại dễ thương như vậy chứ".
"Hừ...anh đấy...học ai mà mồm mép vậy chứ, sao lúc trước em không nhìn ra nhỉ".
"Có đâu nè...đi anh đưa em đến chỗ này". Cao Tuấn nắm lấy tay Gia Ý đến một chiếc bàn giữa vườn hoa, sau đó cùng cô ngồi xuống. Gia Ý thắc mắc nhìn anh. "Anh thích hoa anh túc sao".
"Anh trồng là vì em đấy". Gia Ý ngạc nhiên "Vì em".
"Đúng vậy...em rất giống loài hoa anh túc, không gặp thì thôi nhưng đã gặp lại khiến người người say đắm". Hôm ở bệnh viện biết cô thích lanvender nên anh mới trồng thêm loài hoa này.
"Em ở đây đợi anh lát". Nói rồi Cao Tuấn hôn nhẹ lên tráng cô sau đó rời đi. Gia Ý thắc mắc nhìn anh, ngày hôm nay anh rất lạ lại còn rất bí ẩn.
"...Bài hát của thời gian,vậy mới hiểu được cái ôm cuối cùng là vì điều gì.
Bởi vì anh đã gặp em đúng lúc
Nên mới có thể lưu giữ những kí ức tươi đẹp
Gió thổi, hoa rơi, nước mắt như mưa
Chỉ vì không muốn chia tay
Bởi vì anh đã gặp em đúng lúc
Lưu giữ mười năm đợi chờ
Nếu như có gặp lại nhau
Có lẽ anh sẽ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hanh-phuc/2777864/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.