“Tống Mê Điệt, kẻ ngốc như ngươi hẳn chưa bao giờ học vẽ tranh,” Lưu Trường Ương thấy nàng nghẹn họng nhìn thẳng người trong tranh thì giơ tay lên và cùng nàng nhìn mặt quạt tròn sau đó nhẹ cười nói, “Ngươi nói xem, nếu dùng đường cong đơn giản nhất để phác họa tính chất đặc biệt của một người thì ngươi sẽ vẽ cái gì?”
“Đương nhiên là vẽ mắt,” Tống Mê Điệt dừng một chút mới nói tiếp, “Ngài nghĩ xem, nếu vẽ toàn bộ tóc thì dù có tinh tế như thật, từng sợi rõ ràng cũng không thể nhận ra người kia là ai.”
Lưu Trường Ương cười, “Đúng vậy, họa sĩ sẽ vẽ mắt trước, mà đó cũng là thứ khó vẽ nhất. Cố Khải Chi thường nói, ‘tay gảy dây đàn thì dễ, nhưng nhìn theo hồng nhạn lại khó’, ý kia chính là ‘họa sĩ khó vẽ mắt’ nên nhân vật ông ấy vẽ ‘mấy năm không chút ánh nhìn’. Khi mọi người hỏi tại sao ông ấy sẽ nói ‘vẽ rồng điểm mắt là có thể nói’. Ý ông ấy là chỉ cần vẽ đôi mắt sinh động là một người có thể sống lại, chứng tỏ đôi mắt chính là nơi tình cảm chảy róc rách.”
Hắn ngửa mặt lên, sắc mặt âm trầm, “Ta khá may mắn vì ngày đó có thể nắm bắt được thứ bọn họ giấu trong đáy mắt.”
Khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh sau đó Lưu Trường Ương cầm cái quạt tròn trong tay Tống Mê Điệt và nhìn đôi mắt tràn đầy dục vọng kia, “Giữa hai mắt và trái tim có một cây cầu, nhưng đa số mọi người không có cơ hội bước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702490/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.