“Cái gì?” Thái bà bà rùng mình, một tay vói qua túm lấy tay áo chị gái, “Tỷ, chẳng lẽ chỗ chúng ta có dã thú ăn thịt người sao?” 
Hồng bà bà vỗ vỗ mu bàn tay em gái rồi kiên nhẫn dịu dàng nói, “Đừng hoảng hốt, chúng ta ở đây bao lâu như thế mà có từng gặp hổ báo sài lang gì đâu?” 
Ngọc bà bà lắc đầu nhỏ giọng nói, “Tỷ, có khi có thật. Mấy tháng trước nghe nói bên ngoài gặp hạn lớn, có lẽ đám động vật thích ăn cỏ như linh dương hay thỏ gì đó đã di chuyển tới nơi khác. Đám dã thú kia đói nên sẽ trèo đèo lội suối tới chỗ chúng ta kiếm ăn chăng?” 
“Cũng có thể.” Thái bà bà sợ tới mức mặt trắng bệch, tay càng siết chặt tay chị gái. 
“Được rồi, bộ xương già như muội có đặt trước mặt nó cũng chẳng thèm nhai,” Hồng bà bà vừa an ủi em gái vừa nhìn Lưu Trường Ương và cười nói, “Để công tử chê cười rồi. Chúng ta ở trong cảnh thái bình lâu quá nên vừa nghe ngươi nói xong đã thấy kinh hãi. Nhưng nếu quả thực có dã thú thì người ở nơi này ắt cũng sẽ gặp tao ương. Có điều mấy ngày nay ta chưa nghe ai nói bị dã thú tấn công nên cũng không biết sự thực ra sao.” 
Nói tới đây bà ta lại tiếp tục, “Nếu công tử vẫn không yên tâm thì cứ ở lại thêm mấy ngày. Mấy người có thể lục soát một lượt xem sao, dù thế nào cũng không có vấn đề gì.” Nói xong bà ta nhìn thoáng qua những 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702478/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.