Hắn nói không sai, dọc đường đi đều thấy mọi người vui vẻ, ai cũng vác rổ, đuổi dê bò. Ở lão quân câu này đa số đều là phụ nữ vì thế bọn họ vừa đi vừa múa hát, làn váy đong đưa giống những cái ô đầy màu sắc khiến người ta xem mà mờ mắt. Đám đàn ông rảnh rỗi sẽ phối hợp, vòng eo tuy không mềm mại bằng phụ nữ nhưng cũng hợp với mấy chữ “Đúng hoàn cảnh”. 
Ngược lại đám Lưu Trường Ương lại có vẻ không hòa nhập lắm. Ngoài bản thân Cảnh Vương điện hạ, những người khác đều nghiêm túc, khách sáo, chân bước đều, động tác giống nhau và thẳng tắp. 
Ba người Tống Mê Điệt sinh ra và lớn lên ở Trung Nguyên nên khi thấy mọi người ở đây thoáng như thế thì cũng luống cuống. Đặc biệt là Kỳ Tam Lang. Hắn nhìn thẳng phía trước chứ không dám xiên xẹo bởi chỉ cần liếc một cái sẽ thấy cẳng chân trắng nõn lộ ra dưới làn váy của các cô nương. 
Mà cũng vì thế nên cái tên Lưu Trường Ương kia càng có vẻ phóng lưu hơn. Cảnh Vương điện hạ vốn có khuôn mặt đẹp không ai bì, cử chỉ lời nói lại phong lưu không hề giữ kẽ. Tuy hắn không nhảy múa giống người khác nhưng vẫn ham vui và chỉ đạo múa cho các cô nương. Và đương nhiên ong bướm đều dập dờn vây quanh hắn. 
Một đường này không biết có bao nhiêu cô nương đến gần tỏ vẻ ái mộ hắn. Bọn họ dâng hoa tươi lên cho hắn mà Lưu Trường Ương cũng chẳng cự tuyệt ai. Lúc sắp tới ngôi nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702477/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.