Trong căn phòng có cánh cửa khép hờ, A Vinh mỉm cười xin Lưu Trường Ương thứ lỗi. 
Cảnh Vương điện hạ lười biếng nằm nghiêng trên giường, lưng lót một cái chăn để lộ một bên vai trắng nõn. 
“Công tử, thật xin lỗi, vợ tiểu nhân tính tình không tốt khiến ngài bị ngã. Ngài đừng so đo với nàng làm gì.” A Vinh thật cẩn thận đưa chén thuốc trong tay cho Uất Trì Thanh và thấy hắn không cự tuyệt nên lại đưa tiếp một miếng thuốc dán ý bảo hắn dán lên eo cho Lưu Trường Ương, “Dù sao thì lúc này sắc trời cũng đã tối, không bằng công tử ở lại nhà chúng ta một đêm, ngày mai lại đi gặp ba vị bà bà.” 
Lưu Trường Ương nằm trên giường và uống hết bát thuốc Uất Trì Thanh đưa sau đó mới rầm rì, “Thế mà là tính tình không tốt ấy hả? Không phân trắng đen trái phải đã đâm ầm ầm như con bò điên. Nếu ta mà là ngươi thì đã sớm ném cho nàng ta một tờ giấy bỏ vợ rồi.” 
Hắn còn chưa dứt lời, Uất Trì Thanh đã vén chăn dán thuốc lên eo khiến Lưu Trường Ương đau ré lên. Hắn cắn răng run run vài cái, giữa mày có mồ hôi lạnh rịn ra đồng thời cũng không còn tâm trạng nào để quản chuyện của vợ chồng A Vinh nữa. 
Tống Mê Điệt ngồi ở trong sân nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng Lưu Trường Ương chợt cao chợt thấp thì nhún vai, mũi chân đá một viên đá nhỏ ra ngoài như đá quả bóng. Rốt cuộc viên đá kia bị nàng đá tới ruộng dưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702473/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.