“Không cần giữ lễ.” 
Ánh mắt Lưu Trường Ương hơi cứng lại nhưng hắn nhanh chóng tươi cười và nhẹ gật đầu với Tống Mê Điệt. Có điều Kỳ Tam Lang lại không cảm kích và ngừng một chút mới tặc lưỡi và xoay đầu về phía Tống Mê Điệt gằn từng chữ, “Mê Điệt, hôm nay lúc ta và Hàn Yên đuổi tới sơn cốc thì muội đã bất tỉnh nhân sự. Là kẻ nào đã đánh muội? Ngoài ra muội có nhìn thấy gì dưới đáy cốc không?” 
Lời này vừa dứt không khí đã thay đổi. Tống Mê Điệt thấy cái tên đầu trộm đuôi cướp kia hít sâu một hơi, tay sờ chuôi kiếm bên hông. Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang cũng đồng thời căng người ở tư thế chuẩn bị. Những người khác có thể không nhận ra nhưng Tống Mê Điệt lại thấy rõ cả hai đều đã sẵn sàng nghênh chiến. Mạc Hàn Yên còn lặng lẽ nhìn nàng một cái, ý tứ trong ánh mắt kia quá quen thuộc —— nguy cơ đã đến, hãy sẵn sàng. 
Nhưng trong bầu không khí căng thẳng tới mức này mà cô ngốc Tống Mê Điệt lại vẫn thấy hơi khó xử. Nàng co quắp một lúc lâu mới gãi đầu và lí nhí đáp, “Muội chả nhớ gì sất.” 
Người phía Cảnh Vương lập tức thả lỏng. Sau đó chỉ thấy tiếng rống như bò của Kỳ Tam Lang khiến tai nàng suýt thủng, “Không nhớ gì cả?” 
Tống Mê Điệt bị sư huynh nhà mình dọa giật cả mình và vội vàng nhìn về phía Mạc Hàn Yên, thế lực duy nhất trên thế gian này có thể chèn ép Kỳ Tam Lang, “Muội quên thật, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702461/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.