Sau khi rời khỏi trường đại học S, Dĩ Ái đã đi lang thang trên đường, bước những bước đi vô định, mỗi bước đi đều mang lại cho cô một sự nặng nề, cứ như chỉ cần bước thêm một bước thì cô sẽ ngay lập tức ngã khụy.
Cô chậm rãi bước từng bước, không biết là mình nên đi đâu, cô không có nơi để dừng chân cũng không có một nơi để sưởi ấm cho trái tim buốt giá.
Cô sợ phải trở về Cung gia, sợ đối mặt với ánh mắt chán ghét của mẹ chồng nhìn cô.
Đúng, đúng là cô đã dần mất cảm giác với nỗi đau, cô không còn quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình nữa, dù sao cũng không còn quan trọng. Nhưng ở một nơi nào đó trong trái tim tối tăm của cô vẫn còn nhịp đập của sự sống, mà một con người vẫn còn ý thức, vẫn còn nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được, có thể hoàn toàn gạt bỏ đi những tổn thương sao?
Chỉ là cô đang trốn tránh, cô đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô ép bản thân mình phải kiên cường đối mặt, phải mạnh mẽ vượt qua mọi lời mỉa mai của người đời.
Nhưng càng như vậy cô lại càng sợ hãi và thu mình vào cái vỏ bọc của mình như một con ốc sên, một khi cái vỏ ốc đó vỡ nát cũng chính là lúc trái tim cô ngừng đập, mọi thứ đối với cô chỉ còn lại một mảng tối tăm, khi nhận thức hoàn toàn mất đi, chắc chắn sẽ không còn đau, sẽ không còn buồn, nước mắt cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768732/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.