Mẹ kế cô thấy cô trở về liền vui mừng ra đón nhưng lại liên tục nhìn về phía cánh cửa, đợi một lúc cũng không có ai bước vào.
Bà ta thất vọng cau mày: "Cung Trạch đâu?"
Cô cười khẽ, giọng điệu chế giễu: "Dì nghĩ anh ấy sẽ đến đây sao?"
"Hừ, là do mày cả thôi. Không biết lợi dụng đứa con để điều khiển trái tim của đàn ông. Lúc nào cũng trưng ra cái bộ dạng này, không chán mới lạ." Bà ta cười khẩy, cố tình nói lời mỉa mai.
Nhưng bà ta nói đúng, cô không giỏi quyến rũ đàn ông như bà ta, không giỏi phá hoại hạnh phúc của người khác như bà ta, nếu không thì sao ba cô lại lạnh nhạt với mẹ, tại sao lại không cần cô?
Ba cô từ trên lầu bước xuống, đôi mắt nhăn nheo liếc nhìn cô, cất giọng khàn khàn: "Cung Trạch không đến à?"
Cô cười khổ, bọn họ đúng là quá tàn ác, lợi dụng cô một cách triệt để mà không hề che giấu một chút nào.
Cô nhẹ giọng không đáp: "Rốt cuộc là hai người muốn gì ở tôi đây? Ba lại muốn con làm gì thì ba mới vừa lòng, mới buông tha cho con đây?"
"Ăn cơm rồi nói." Ông ta lạnh nhạt, vốn dĩ không xem lời nói của cô ra gì. Nêys không phải ông ta muốn lợi dụng mối liên hôn bất đắc dĩ này thì có lẽ ông ta còn không thèm liếc nhìn cô một lần.
"Con nuốt không trôi, cũng không có tâm trạng để ăn." Cô nói, hai tay vẫn luôn siết chặt.
Ông ta quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768730/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.