Sau khi được bác sĩ thăm khám và kiểm tra vết thương xong Dĩ Ái vì không muốn làm phiền người đàn ông kia nữa nên đã bảo anh ta về trước, còn cô sẽ đón taxi trở về.
Nhưng anh ta lại có vẻ không yên tâm về cô: "Thật sự không sao chứ?"
Cô mỉm cười xua tay với anh ta: "Tôi không sao thật mà, hôm nay làm phiền anh nhiều rồi, anh nên về nghỉ ngơi đi."
Nhìn đồng hồ cũng đã trễ nên anh ta thật sự phải nhanh chóng trở về ngủ nột giấc, sáng mai còn phải đi làm nữa nên anh ta đành tạm biệt cô, trước khi đi còn dặn dò cô chú ý cẩn thận.
Sau khi anh ta thật sự rời đi, nụ cười trên môi cô nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt thơ thẩn không tiêu cự. Chưa bao giờ cô cảm thấy mệt mỏi như ngày hôm nay, cô chỉ muốn cuộn người vào chăn ngủ một giấc không bao giờ tỉnh. Chỉ là chứng mất ngủ của cô càng lúc lại càng nặng, giấc ngủ của cô không sâu, thỉnh thoảng còn bị ác mộng làm tỉnh giấc.
Dĩ Ái bước xuống giường bệnh, bước đi trên đôi chân khập khiễng, cả người đều đau nhức không thôi.
Cô chậm rãi đi dọc theo hành lang, cố vịn vào tường mà bước đi, dù sao tự mình chịu đựng riết cũng thành quen, đối với những chuyện như vầy, từ lâu cô đã không còn cảm thấy khó khăn nữa rồi.
Trong lúc đó, Cung Trạch tìm cô khắp nơi, anh hỏi y tá, bác sĩ nhưng bọn họ đều không nhìn thấy cô, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768725/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.