Trên bàn ăn, Dĩ Ái bày thức ăn ra không khác gì một người hầu, không nói người ta cũng không biết cô chính là vợ hợp pháp của anh, nhưng có biết thì đã sao, cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Nhan Ngọc Viên ngồi trên bàn ăn, chống tay lên cằm, giọng nói ngọt ngào như hũ chứa đầy mật ong: "Chị giỏi thật đấy, mấy món này trông rất ngon, hôm nào đó chị dạy cho em nấu có được không? Em cũng muốn nấu cho anh Cung Trạch ăn."
Dĩ Ái vừa bới cơm vừa im lặng cúi đầu, không trả lời cô ta.
Mẹ chồng cô cau mày: "Cô tỏ vẻ cái gì chứ? Cảm thấy không vui thì mau cút đi, đừng có ở đây trưng cái bộ mặt đó ra."
Nhan Ngọc Viên nắm lấy cánh tay bà ấy: "Dì à, không sao đâu, là do con đường đột rồi. Có lẽ là chị ấy không thích con cho lắm."
Đúng lúc đó, Cung Trạch đi làm trở về, ánh mắt đầu tiên của anh chính là đặt trên người cô ta, mày hơi cau lại: "Sao cô lại ở đây."
"Là mẹ gọi Ngọc Viên đến đấy, con có ý kiến gì không?" Bà ấy nói.
Anh không nói gì, chỉ lén nhìn sang Dĩ Ái, nhưng cô không có một phản ứng gì cả.
Mẹ anh thấy vậy liền gắt gao lên tiếng hối thúc: "Còn đứng đó làm gì? Mau vào rửa tay đi rồi ra đây ăn cơm."
Anh thở dài, không nguyện ý mà đi vào trong.
Sau khi ăn trở ra, Dĩ Ái đã bới cho anh một bát cơm rồi ngồi xuống bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768709/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.