Ngày hôm sau, Châu Khâm đã mời cô đến dự buổi triển lãm của anh ta, đây là buổi triển lãm đầu tiên từ khi anh ta trở về nước nên nó có một ý nghĩa rất quan trọng, cũng được coi như là một bước khởi đầu đánh dấu cho sự suông sẻ của sự nghiệp sắp tới của anh ta.
Vì vậy, nếu anh đã mời, Dĩ Ái không thể không đi cũng không thể từ chối, hơn nữa anh ta còn là một đàn anh mà cô ngưỡng mộ, cộng thêm việc đam mê với nghệ thuật, cô nhất định sẽ đến đó.
Dù sao thì tâm trạng không tốt, đi xem triển lãm cũng là một cách để giải toả tâm trạng, hoà mình vào nghệ thuật.
Có mặt ở buổi triển lãm, cô thật sự rất bất ngờ, tất cả tranh được trưng bày ở đây đều do Châu Khâm vẽ, vô cùng sống động và có hồn, cảm giác như mỗi bức tranh đều có một ý nghĩa riêng của nó, bên trong nó là một linh hồn nhỏ bé, khiến bản thân cô như bị chìm vào trong câu chuyện của bức tranh, như nhìn thấy chính bản thân mình.
Có thể với những người khác, họ không hiểu hết về nghệ thuật, thậm chí là cảm thấy tầm thường, không đáng tiền, nhưng đối với một người có tâm hồn nghệ thuật như cô, một cô gái nhạy cảm với những thứ xung quanh, cô lại xảm thể cảm những rõ được sức sống mãnh liệt của từng nét bút cho đến cách phối màu.
Như bức tranh trước mắt cô, là ba bóng lưng của một người bố, người con và người mẹ cùng nắm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768707/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.