Hân Bảo hồi bé thường phải đi tiêm phòng, hồi đó chưa hiểu chuyện. Chúng tôi trực tiếp ôm con đến bệnh viện xã tiêm phòng, con khóc hai tiếng là xong.
Khi đã lớn hơn, con đã nhớ đường đến bệnh viện xã, nhưng lại nhõng nhẽo không chịu đi. Để con ngoan ngoãn tôi đành dụ dỗ: "Nếu con ngoan, lúc tiêm biểu hiện dũng cảm thì tiêm xong sẽ cho đi đu quay."
Hân Bảo bị hai chữ đu quay hấp dẫn nên cũng chịu đi tiêm.
Hôm đó Hân Bảo tiêm xong, tôi cũng thực hiện lời hứa, đưa con bé đi chơi đu quay.
Lúc đi ra, con nói với tôi: "Vẫn phải đi tiêm, vẫn phải ngồi xe Cừu vui vẻ."
Tôi nói: "Con yêu, bây giờ mẹ phải đi làm. Lần sau mẹ lại cho con đi ngồi xe Cừu vui vẻ nha."
Hân Bảo vẫn cố chấp: "Vẫn phải đi tiêm, vẫn phải ngồi xe Cừu vui vẻ."
Lần này tôi đã nghe rõ. Hóa ra con đã hiểu được đạo lý "khổ trước ngọt sau", cảm thấy đi tiêm có nhiều lợi ích.
Khi Hân Bảo được một tuổi rưỡi, tôi dạy con đọc Tam tự kinh*: "Nhân chi sơ tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn. Kính bất giáo, tính nãi thiên..."**
*Cuốn sách chữ Hán được viết vào đời Tống. Đến đời Minh- Thanh được bổ sung.
**Con người ta lúc đầu bản tính vốn lương thiện. Tính ấy gần giống nhau nhưng do thói tục mà khác nhau. Nếu không dạy thì sẽ thay đổi.
Lúc đọc đến kính bất giáo con bé đột nhiên kêu lên: "Gâu gâu gâu gâu gâu."
Chắc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-moi-la-ca-the-gioi/2693915/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.