Sau khi kết thúc ba tháng nghỉ sinh con, tôi quay trở lại cuộc sống đi làm bình thường.
Khi đi làm, cơ thể tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đặc biệt là bụng, trông vẫn giống y như bà bầu.
Tôi cau có nói với anh: "Đi xe buýt người ta tưởng là bà bầu, sẽ nhường ghế cho em. Vậy nên ngồi hay không đây?"
Nếu ngồi sẽ cảm thấy tội lỗi, em không phải là người già yếu, người tàn tật hay phụ nữ mang bầu. Nếu không ngồi thì rất ngại, chẳng lẽ em béo đến mức đó ư?
Anh không chút do dự: "Ngồi!"
"Vì sao?" Chồng đúng là thương mình nhất.
Anh nói tiếp: "Vì em là sản phụ chứ sao. Ngồi sản xuất sữa!"
Tôi: "..."
***-------------------***
Tối đó, anh tắm xong định lên giường ngủ. Tôi nói: "Ngủ gì mà ngủ. Còn sớm, anh đi làm thêm đi kiếm chút tiền mua bột sữa cho con."
Anh bị bắt ép, ra ngồi trước máy tính.
Tôi và Hân Bảo ngủ một lát. Con vẫn không chịu ngủ, buồn chán: "Hân Bảo, sao con không ngủ?"
Anh đắc ý nói: "Bởi vì con muốn ngủ cùng anh."
Tôi: "..."
Sau khi đi làm, qua quãng thời gian hồi phục, chân tôi cũng hết sưng. Có hôm tôi vừa soi gương vừa hỏi anh: "Bây giờ chân em không giống chân voi nữa rồi nhỉ."
"Không giống chân voi lớn." Anh nói sau một hồi cân nhắc đong đếm cẩn thận.
Tôi đắc ý. Lẽ nào tôi hồi phục vóc dáng nhanh đến vậy? Tôi còn chưa đề ra kế hoạch giảm cân mà đã thấy ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-moi-la-ca-the-gioi/2693913/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.