"Vì đó cũng sẽ là ông nội anh!"\- anh bá đạo tuyên bố.
"Ông nội nào của anh? Đừng nói dễ nghe thế."\- đến cô cũng chào thua trước độ bá đạo của anh.
"Em sẽ là vợ anh, vậy ông nội em không phải cũng là ông nội anh?"
"Thần kinh! Tôi thấy không phải tôi bị bệnh mà là anh mới đúng."\- còn chưa gì hết đã đòi bắt người ta về làm vợ, cô dễ bảo thế sao.
"Anh nói rồi, ngoài Hàn Tinh Quân em anh sẽ không lấy ai khác hết. Em có đồng ý hay không đều không quan trọng." \- anh nói lời này với cô cũng là với chính mình. Lúc cô bị sốt đến nói mớ anh đã tự hứa sẽ dùng cả đời để bên cạnh chăm sóc, yêu thương cô.
"Mặc kệ anh"\- cô nói thì cứng rắn nhưng trong lòng sớm đã quyết định sẽ cho anh một cơ hội, cũng cho chính mình cơ hội được yêu thương.
"Xem như em đồng ý. Từ nay về sau Hàn Tịnh Quân em sẽ là của riêng anh."\- anh vui như đứa trẻ vừa được cho kẹo vậy. Trời ạ, nếu để đám người ngoài kia nhìn thấy dáng vẻ này của anh, họ nhất định ném anh ra đường vì cho rằng anh giả mạo thiếu gia nhà họ.
Một con người lạnh lùng được ví như băng ngàn năm lại mang vẻ mặt hớn hở như đứa trẻ lên ba được cho kẹo chỉ vì một người con gái.
Kể từ hôm đó anh thường xuyên đến nhà cô hơn. Thậm trí còn nhất quyết đòi trở cô đi làm. Buổi trưa cũng chạy đến công ty lôi cô đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223379/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.