"Phong! Hàn tiểu thư bị dị ứng khá nặng, lại cộng thêm bệnh suyễn nên thỉnh thoảng cô ấy sẽ cảm thấy khó thở. Tôi vừa tiêm thuốc cho cô ấy rồi, nhưng hiện giờ cô ấy đang phát sốt. Tôi đã để thuốc trên bàn rồi, cứ cách 6 tiếng cho cô ấy uống thuốc một lần cho tới khi hạ sốt thì dừng. Bây giờ tôi về trước, có gì cứ điện thoại cho tôi." - Triệu Vũ Hàn khám xong cho cô liền nói với anh.
"Ừm. Cậu về trước đi. Bác Trương tiễn cậu ấy về hộ tôi." - nói xong anh đi vào trong phòng cô.
" Đồ ngốc, em bị dị ứng tại sao không nói? Em làm tôi lo lắm có biết không." - anh lấy khăn ướt đắp lên trán cho cô.
Nhìn gương mặt xinh đẹp, trắng nõn mọi ngày bây giờ bị nổi đầy mẩn đỏ của cô anh không hỏi đau lòng. Tự trách mình không chăm sóc được cho cô. Cả buổi trưa hôm ấy anh ở bên cạnh chăm cô đến tận chiều tối. Cho cô uống thuốc lần 2 xong liền áp trán lên trán cô. Vẫn rất nóng, anh lo lắng gọi điện thoại cho Triệu Vũ Hàn:
"Vũ Hàn, cô ấy hình như không bớt sốt."
"Cậu bình tĩnh, tôi tính không sai thì cô ấy chỉ vừa uống thuốc đợt 2? Cậu cứ từ từ theo dõi cô ấy, cô ấy bị như vậy là do dị ứng nặng nên cần uống thuốc trước, sẽ khỏi nhanh thôi." - Triệu Vũ Hàn an ủi anh, đây là lần đầu anh thấy bạn mình lo lắng cho một cô gái như vậy.
"Tôi biết rồi, nếu đến tối tình hình cô ấy không khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/151479/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.