Anh mang cô vào phòng tắm rồi đi ra ngoài. Uyển Nhi giúp cô cởi đồ rồi đỡ cô vào bồn ngâm nước lạnh.
"Ưm... lạnh!" - cô khẽ nhăn mặt. Tuy có hơi lạnh nhưng cũng dễ chịu vài phần.
"Tinh nhi, ráng một chút. Sẽ nhanh qua thôi." - Uyển Nhi nhìn cô đau lòng.
15 phút sau cửa phòng có tiếng gõ cửa. Cố Phong ra mở cửa.
"..."
"Cậu... sao lại...cần thứ này gấp vậy chứ?"- Mạc Thiên Doanh thở không ra hơi.
"Cứu người." - anh đón lấy bịch thuốc trong tay Mạc Thiên Doanh lười biếng giải thích.
Cốc cốc cốc
"Có thuốc rồi, cô mau lấy cho cô ấy uống." - anh gõ cửa phòng tắm.
"A được." - cô mở cửa đón lấy thuốc và nước từ anh.
"Cậu đang làm cái gì vậy? Sao lại cần thứ đó."- Thiên Doanh ngồi xuống nhìn anh hỏi.
"Người quen gặp nạn." - anh lạnh lùng đáp.
"Cậu có thể nói có đầu có đuôi được hay không hả?" - Mạc Thiên Doanh oán trách.
"Một lát tự hiểu"
"Cố thiếu, giúp tôi chút."- Uyển Nhi cho cô uống thuốc xong giúp cô mặc lại đồ rồi gọi anh giúp đưa cô ra.
Nghe Uyển Nhi gọi, anh đứng dậy đi vào phòng tắm trước người nào đó đang mắt chữ A miệng chữ O nhìn anh.
Mạc Thiên Doanh không hiểu nổi là đang xảy ra chuyện gì. Bạn anh trước giờ chưa từng gần nữ sắc vậy bây giờ là loại tình huống gì đây chứ. Nhờ người ta đi mua thuốc giải của thuốc kích dục rồi lại có một cô gái nhờ cậu ta giúp gì đó...
"Ể.... giúp là ý gì chứ?"
"Anh lầm bầm cái gì vậy? Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/151474/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.