Đôi mắt Tạ Lăng tối sầm.
Vốn tưởng ngàn tính vạn tính cuối cùng cũng đề phòng được, nhưng thật ra là không đề phòng được chút nào cả, thậm chí còn tới gần bên gối nàng, mà nàng lại không phát hiện ra!
Nghĩ lúc sáng tỉnh dậy, không thấy dấu vết của tên biếи ŧɦái kia, còn tưởng là mình tránh được một kiếp nên tâm trạng rất vui vẻ, thì Tạ Lăng lại muốn đánh mình một đấm, mắng to ba chữ thật ngu ngốc.
"Cô nương, người sao vậy?" Hoàn Sinh ở bên cạnh đang nói hăng say, thấy sắc mặt Tam cô nương đột nhiên trông nặng nề như sắp chảy ra nước, nàng ấy cẩn thận hỏi.
Tạ Lăng giấu tay đang nắm chặt khăn trải giường ở sau lưng, ngước mắt lên cười với Hoàn Sinh: "Không có gì đâu, Hoàn Sinh, ngươi đi ra ngoài một chút, ta thay xiêm y đã."
"Vâng, thưa cô nương."
Sau khi Hoàn Sinh lui ra ngoài, Tạ Lăng hít sâu một hơi, tay run rẩy mở lá thư kia ra.
Giống y như đúc với lá thư hôm qua, chữ viết cũng giống.
Phía trên cũng viết lời đại nghịch bất đạo.
--【 nàng ngủ trông ngon thật. 】
Cái cảm giác khích lệ quen thuộc này là như thế nào? Cứ như nàng là học sinh mẫu giáo, còn hắn là giáo viên vậy??
Nghĩ đến đêm qua lúc mình không biết, người ấy đứng ở trước giường mình, không biết đã nhìn chằm chằm mình bao lâu...... Tạ Lăng ấn chặt huyệt thái dương, cảm giác lửa giận sắp dâng trào.
Nàng nắm chặt lá thư, xử lý nó như hôm qua, nàng nhét mảnh vụn vào bên trong túi gấm.
Nhìn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485069/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.