Hoàn Sinh cảm nhận được ánh mắt của Tạ Lăng, nàng ấy lập tức quay đầu lại, lộ ra biểu cảm ấm áp như ngày xuân, nàng ấy còn sờ đầu Tạ Lăng, trìu mến nói: “Cô nương yên tâm, nếu không phải người của viện này, thì nô tỳ sẽ không cho nàng đi vào.”
Tạ Lăng: “……”
Ngay cả Ấu Trúc cũng đuổi đi, tỷ tỷ này có hơi quá mức! Nàng không có yếu ớt đến như vậy đâu!
Tạ Lăng rất muốn nói cho Hoàn Sinh biết, chỉ cần đề phòng nam nhân là được rồi, nhưng lại sợ sau khi Hoàn Sinh nghe xong lời phân phó này sẽ nghĩ lung tung, nên đành phải từ bỏ.
Thôi quên đi, ngăn thì ngăn lại thôi, nàng cũng được yên tĩnh.
Tới buổi tối, trước khi Tạ Lăng chìm vào giấc ngủ, nàng đóng kín mít tất cả cửa sổ lại, khiến cho Hoàn Sinh thấy khó hiểu.
“Cô nương, người không phải đã nói mở cửa sổ cho thoáng khí, rồi còn ngắm trăng sao.” Hoàn Sinh thăm dò nhìn ra ngoài cửa, “Mấy ngày nay, ánh trăng rất đẹp đấy ạ.”
“Không ngắm không ngắm.” Tạ Lăng sốt ruột xua tay.
Tối hôm qua nàng mở cửa sổ ra, ngây ngốc không biết gì khiến tên dâʍ tặc háo sắc kia chiếm được tiện nghi lớn, tối nay nàng sao có thể lại ngốc như vậy được chứ?
Hôm nay cả trong hay ngoài viện nàng đều tỉ mỉ kiểm tra qua một lần, đừng nói Kính Thủy uyển không có người lạ, cho dù là con mèo của những tên sai vặt, cũng chưa từng đi tới nơi khác.
Hơn nữa cửa sổ đã được đóng chặt, còn canh phòng nghiêm ngặt, tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485068/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.