Tạ Lăng tận lực giải thích: “Nữ nhi có thể thề, con không bị kẻ bắt cóc động vào một cọng lông tơ nào, hơn nữa còn có thư của Quý phi nương nương làm chứng.”
Tạ Lăng vừa nói vừa để hai ngón tay lên trán thề.
Nàng lén cắn môi, có hơi đau xót ở trong tim.
—— nàng nói kẻ bắt cóc, là chỉ những tên mặc hắc y, còn kẻ khốn nạn không biết tên kia…… không thể nói ra được. Nhưng nàng không có nói láo.
Tạ Triệu Dần đọc xong lá thư của Lan quý phi thì cảm thấy thoải mái hơn, nhưng khi nghe Tạ Lăng nói, ông lại thấy có chút không ổn.
Tiểu nữ nhi mảnh mai sợ phiền phức này của ông bị kẻ bắt cóc bắt suốt một ngày một đêm, tuy đã vượt qua nguy hiểm và bình an trở về, nhưng chắc chắn nữ nhi sẽ sợ hãi, vất vả lắm mới về đến nhà, theo lý phải tùy hứng hoặc làm nũng chơi xấu, sao nữ nhi lại còn quỳ trước mặt ông, vội vàng thề chứng tỏ sự trong sạch của mình chứ?
Chuyện này có gì để thề chứ? Chẳng lẽ ông là phụ thân, lại đi nghi ngờ nữ nhi của mình sao?
Tạ Triệu Dần cất phong thư đi, ông vươn tay tính đỡ Tạ Lăng, Tạ Lăng thấy bàn tay ông tới gần, theo tiềm thức cho rằng ông muốn động thủ, nên cúi người sang một bên, mắt đào hoa vì kinh hãi mà nhướng lên, sợ hãi nhìn Tạ Triệu Dần rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống, không dám đối diện quá nhiều.
Bởi nếu lúc trước nàng nghe theo lời Tạ Triệu Dần, thành thật cấm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485065/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.