Trong Lâu Lan uyển, Ấu Trúc đang rửa chén, lau khô tay rồi trở về bẩm báo với nhị cô nương. “Cô nương, Hoàn Sinh đã ăn một chén cháo, nô tỳ có ở lại trò chuyện một lúc, giờ đã ngủ rồi.” Tạ Hoa Nùng gật đầu: “Ừ, ngươi phải nói cho nàng ấy, Hoa Lăng giờ vẫn chưa trở về, đợi đến khi muội ấy trở lại sẽ cần nàng hầu hạ, đừng khiến bản thân suy sụp quá.” Ấu Trúc gật đầu, vừa giúp Tạ Hoa Nùng huân hương lên khăn tay, vừa nhăn mũi nói: “Cô nương, nghe nói hôm nay Đại công tử có đi vào viện của Đại cô nương, nhưng lúc ấy Đại cô nương đang tức giận. Đại công tử lại đi vào viện của Tam cô nương, còn dặn dò Tiểu Lục Tử trông chừng Hoàn Sinh nhiều hơn, nghe nói ngài ấy còn ngồi một lúc lâu trong phòng Tam cô nương nữa.” Ấu Trúc khịt mũi một tiếng: “Trước kia khi tam cô nương còn ở đây, những người kia chẳng ai quan tâm đến tam cô nương cả, giờ lại đi làm người tốt.” "Bang" một tiếng, Tạ Hoa Nùng đặt cuốn sách trong tay lên bàn. Vẻ mặt nàng ấy lạnh lẽo, biểu cảm nghiêm túc: “Ngươi cho rằng chúng ta đối xử tốt với Hoa Lăng lắm à? Ta và bọn họ có khác gì nhau đâu.” Ấu Trúc đột nhiên hoảng sợ, thu hồi khăn tay, lúng túng một lúc mới ậm ừ nói: “Cô nương, nô tỳ, nô tỳ nói sai rồi.” Tạ Hoa Nùng trầm mặc không nói, nàng ấy không cầm cuốn sách trên bàn lên nữa, ánh mắt không biết nhìn đi nơi nào, ngây người một lúc rồi cầm lấy con bướm nhỏ làm bằng tre ở trên bàn, đặt trong tay thưởng thức. Tình thế bên ngoài ngày càng nghiêm trọng, bầu không khí Tạ phủ cũng ngày càng trùng xuống. Dù người bị bắt chỉ là một nữ nhi không được sủng ái, thì đó vẫn là một đả kích không nhỏ đối với toàn bộ Tạ phủ. Buổi tối, những chiếc đèn lồng ở cửa Tạ phủ vẫn sáng suốt đêm, ánh nến ấm áp lay động trong gió, tựa như đang đợi người về. Xe ngựa "ục ục" ngừng ở trước cửa Tạ phủ, Tạ Lăng xốc mành lên, kinh ngạc nhìn Tạ phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng. Nàng còn tưởng rằng mình về tối mịt mù như vậy, chắc phải kêu tới nửa ngày mới có người ra mở cửa. “Xin hỏi khách đến là ai vậy?” Gã sai vặt ngoài cửa giương giọng hỏi. Tạ Lăng xuống xe ngựa, hai gã sai vặt kia liếc nhìn nàng một cái, nhất thời sửng sốt, một người té ngã lộn nhào đi vào trong truyền tin, một người khác thì vẻ mặt như khóc lại như cười, cuống quít đón nàng vào. Buổi tối có chút lạnh, Tạ Lăng khoác áo choàng trên vai, nói với người phụ trách hộ tống nàng: “Các vị đại ca, cảm ơn các người đã đưa ta về, mời mọi người vào uống ly trà rồi hẵng đi.” Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào khuôn mặt như ngọc của thiếu nữ, mắt đào óng ánh nước, búi tóc hai bên mềm mại, áo choàng bạc trên người như có lưu quang, xa phu ngượng ngùng cúi đầu, không dám đáp lại lời nàng nói. Cũng may có vị quản sự chắp tay cười nói: “Đêm đã khuya, không làm phiền cô nương nữa, chúng ta ở chỗ này đợi cô nương vào, xác nhận cô nương bình an liền trở về ngay.” Tạ Lăng cảm kích cười với hắn. Lúc nãy nàng cho rằng mình nửa đêm về phủ, sẽ không có người canh cửa, còn lo lắng một lúc lâu, có thể một mình nàng sẽ phải chờ ở ngoài cửa vào ban đêm tối đen như mực. Nàng hỏi vị quản sự này có thể chờ người mở cửa cho nàng rồi mới rời đi được không, quản sự sửng sốt một chút, lập tức đồng ý. Hiện tại cửa phủ có người, bọn họ vẫn không lập tức rời đi, mà chờ Tạ Lăng đi vào. Cảm giác có người đứng chờ khiến Tạ Lăng cảm thấy ấm áp hiếm có, bởi vậy nàng không khỏi cảm kích. Bọn họ đúng là người tốt. Cánh cửa mở rộng ra, bên trong Tạ phủ nhanh chóng vang lên tiếng náo loạn, Tạ Lăng hành lễ với quản sự và xa phu, đi theo gã sai vặt vào cửa. “Hoa Lăng? Hoa Lăng về rồi sao?” Tạ Triệu Dần khoác áo ngoài rồi chạy ra ngoài chính sảnh, thấy Tạ Lăng từ trong viện đi ra, ông ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Tạ Lăng thấy phụ thân, theo phản xạ có điều kiện mà sợ hãi rụt người lại, ngẫm lại cẩn thận thì vẫn nên đón nhận trước, nàng cúi người và hành lễ với Tạ Triệu Dần. Hốc mắt Tạ Triệu Dần ấm nóng, nữ nhi như thỏ ngọc nguyệt quế, đi đến trước mặt ông, trong khoảng thời gian ngắn ông khó mà phân biệt được đâu là chân thật, đâu là mộng do ông mơ ngủ. Tạ Triệu Dần vừa định duỗi tay đỡ, Tạ Lăng dâng một vật lên, chặn tay ông. Đó là một phong thư, Tạ Triệu Dần nghi hoặc nhíu mày, nhận lấy mở ra. Tạ Lăng khom lưng cúi đầu, đôi tay cầm phong thư này, thấy Tạ Triệu Dần nhận lấy, liền giải thích nói: “Phụ thân, con bị kẻ xấu đánh ngất bắt đi, sau khi tỉnh lại thì được Lan quý phi cứu.” Tạ Lăng biết ở thời đại này, khi một nữ tử bị kẻ xấu bắt đi, dù không xảy ra chuyện gì thì thanh danh cũng không còn tốt nữa, nếu không giải thích rõ ràng, danh tiết của nữ tử sẽ bị huỷ hoại mất. Không chỉ có vậy, nếu để nữ tử lại trong nhà, sẽ làm liên lụy đến các tỷ muội khác, nếu có người nhắc tới phủ đệ này, liền nhớ tới những chuyện dơ bẩn có liên quan đến nàng. Giống như một miếng thịt thối rữa, nếu không cắt nó đi thì sớm hay muộn sẽ càng thêm thối rữa thôi. Tạ Lăng cũng không dám để Tạ Triệu Dần “cắt" nàng đi. Việc quan trọng nhất bây giờ của Tạ Lăng là giải thích rõ ràng mọi chuyện, dù có phong thư do Lan quý phi tự tay viết, nàng vẫn không yên tâm lắm. Bởi Tạ Triệu Dần là Quân cơ đại thần với tác phong thanh chính và nghiêm khắc, dù là nữ nhi của ông, Tạ Lăng cũng không dám vọng tưởng ông sẽ tha nhẹ cho nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]