Editor: Cherry Trong triều Tạ Triệu Dần nhậm chức Quân cơ chương kinh, thâm niên vọng trọng, tác phong xưa nay không chút cẩu thả. Ông rất hung dữ, trọng phạm triều đình còn không dám thở trước mặt ông, huống chi là Tạ Lăng. Tạ Lăng sợ tới mức cắn chặt hàm răng, cả nửa ngày không nói ra lời, như một con chim cút nhỏ rút cổ vào trong, miễn cưỡng giải thích được một câu: "Không, không phải......" "Vậy sao con còn dám đi theo nhị tỷ vào nơi ấy! Đó là nơi mà con có thể đi à? Sao không nhìn lại bộ dạng của con đi!" Tạ Triệu Dần chỉ thẳng vào chóp mũi của Tạ Lăng, nhìn nàng không có dáng vẻ đoan trang gì thì ông càng thêm bực bội. "Ta ghét nhất cái tính cách này của con đấy, không có bản lĩnh mà cứ thích đi khắp nơi, đi ra ngoài làm xấu hổ mất mặt mà không biết." Tạ Triệu Dần mắng, còn có ý định động thủ. Việc đã đến nước này, Tạ Hoa Nùng không thể ngồi yên nhìn được nữa, chỉ có thể đứng dậy, chắn ở trước mặt Tạ Lăng. "Phụ thân, Hoa Lăng tuy lén trốn ra ngoài, nhưng cũng là đi theo con vào phủ Quốc công, nếu phụ thân muốn trách mắng, thì nữ nhi cũng có sai khi quản giáo muội muội không nghiêm." Tạ Hoa Nùng ra mặt nói chuyện cũng là để thể hiện tình nghĩa tỷ muội. Bởi vì Tạ Triệu Dần là một học giả, chính trị gia yêu cầu tôn ti trật tự, gia phong hài hòa, nên ông sẽ thấy vui khi nhìn tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau. Trong lòng Tạ Hoa Nùng cũng biết phụ thân sẽ không vì việc này mà trách cứ nàng ấy, câu mà nàng ấy nói ra cũng không có tác dụng gì, Tạ Lăng sẽ không bị đánh chửi ít hơn. Nhưng Tạ Lăng lại không biết. Nàng như sợ bị quở trách, bất lực và choáng váng trốn phía sau Tạ Hoa Nùng, lộ ra đôi mắt to tròn, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn Tạ Triệu Dần. Tạ Lăng dán sát vào Tạ Hoa Nùng, như xem nàng ấy là chỗ che mưa che gió duy nhất vậy, nàng cẩn thận nấp phía sau Tạ Hoa Nùng. Tạ Triệu Dần nhìn dáng vẻ không ra thể thống gì của Tạ Lăng thì càng thêm tức giận trong lòng, trực tiếp giơ bàn tay phải lên. Nhưng khi nhìn nữ nhi thứ hai, Tạ Triệu Dần lại sợ ngộ thương nàng ấy, đành phải trừng mắt nhìn Tạ Lăng và tức giận mắng Tạ Lăng bị cấm túc ba tháng, ông mới kìm nén cơn giận, phất tay áo đi về phòng. Thấy bóng dáng Tạ Triệu Dần biến mất, Tạ Lăng mới run rẩy bước ra ngoài. Tạ Hoa Nùng sửng sờ một lúc, sau đó lại hồi thần liếc nhìn Tạ Lăng, lạnh lùng nói: "Ta vừa nhát gan lại sợ phiền phức, nên lần sau đừng có liên lụy tới ta nữa." Tạ Lăng vẫn còn sợ hãi, nhìn về phía người vừa nãy đã nói giúp nàng - Tạ Hoa Nùng như ân nhân cứu mạng, xem đối phương là người tốt, nàng không để bụng đến mấy lời lạnh nhạt của Tạ Hoa Nùng, ngược lại tiến lên nắm lấy tay nhị tỷ và lắc thật mạnh. "Nhị tỷ, tỷ giúp muội đi, muội không sai, muội không muốn bị phạt, cũng không muốn bị cấm túc......" Lúc mang thai Tạ Lăng, thân thể của Tạ phu nhân yếu ớt, nên khi Tạ Lăng sinh ra không được đầy đủ tư chất, từ nhỏ đã ngu dốt hơn người khác, lúc nàng chưa được một tháng, Tạ phu nhân bị bệnh mà chết, Tạ Triệu Dần thì bận rộn mỗi ngày, sao có thời giờ đi thăm hậu viện nhi nữ được. Dù có quan tâm, thì Tạ Triệu Dần cũng sẽ nhìn những đứa trẻ ưu tú kia trước, Tạ Lăng từ nhỏ vừa mủm mỉm lại ngu si sao có thể được ông để vào mắt chứ. Bọn nhỏ rất thông minh, Tạ Lăng không được phụ thân sủng ái đương nhiên đáng bị bọn họ châm chọc mỉa mai, thời gian dần trôi, địa vị Tạ Lăng ở trong phủ thật sự rất xấu hổ. Nàng là đích nữ*, nhưng là đích nữ thì sao chứ? Tạ Triệu Dần và vị thê trước có tình cảm bền chặt, ông chưa từng có thông phòng hay tiểu thϊếp, sinh hạ được bốn hài tử, mỗi người đều là đích tử đích nữ, có khi những gã sai vặt hay tỳ nữ còn quen thuộc Tạ Triệu Dần hơn Tạ Lăng ấy chứ. *Đích nữ/tử: con vợ cả.
Tạ Lăng dù sống không tốt, nhưng lại có dung mạo xinh đẹp, nàng có sống mũi cao và cái miệng xinh, không son mà đỏ, dáng người nẩy nở, làn da trắng sáng, ngoại trừ tóc đen trên đầu, thì không có một sợi lông tơ dư thừa nào trên người nàng, mà vẻ ngây thơ từ trong xương cốt khiến nàng càng thêm thuần khiết và ngây ngô, như một con vật nhỏ ôm ở trong tay. Với khuôn mặt như vậy, khi nàng dính người làm nũng, trên người tỏa ra mùi hương mềm mại và ngọt ngào, dù là người luôn lạnh lùng như Tạ Hoa Nùng cũng sẽ thấy bối rối. Cho đến khi cảm thấy lòng bàn tay dính nhớp, Tạ Hoa Nùng mới bỗng chốc lạnh mặt. Nàng ấy cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, nàng ấy không biết Tạ Lăng đã cọ vào vật gì, dù nó có mùi trái cây nhưng khi chạm vào vẫn khiến Tạ Hoa Nùng cực kỳ chán ghét, muốn đi rửa sạch ngay lập tức. Tạ Hoa Nùng hất tay Tạ Lăng ra, vội vàng rời đi. Chỉ để lại một mình Tạ Lăng đứng dưới mái hiên nhỏ giọt, hồi tưởng lại ánh mắt chán ghét của nhị tỷ lúc nãy. Trên hành lang chung quanh còn một vài gã canh gác, tất nhiên họ cũng thấy được cảnh vừa rồi. Tạ Lăng từ từ nắm chặt lòng bàn tay bị hất ra, có lẽ những gã sai vặt chung quanh cũng đang lén lút nhìn nàng với vẻ chế giễu. Lông mi nàng run rẩy, dần cúi đầu thấp xuống, chọn đường nhỏ ít người mà trở về phòng. Tạ Lăng trở lại phòng liền nằm dài trên ghé bành bên cửa sổ rầu rĩ không vui, nha hoàn Hoàn Sinh thấy nàng về phòng thì thở phào nhẹ nhõm. Tạ Lăng lẽ ra đang bị phạt nhịn ăn và chép sách ở trong phòng, nhưng giờ một chữ cũng không có, còn dám lén trốn ra ngoài, Hoàn Sinh sợ với tính cách dữ dằn của lão gia, cô nương sẽ bị đánh chết mất, cũng may giờ cô nương chỉ rầu rĩ không vui thôi chứ không có chỗ nào bị thương cả. Có vẻ cô nương nằm trên giường không mấy dễ chịu, nàng lăn qua, nghiêng người đưa lưng về phía nàng ấy, áo ngoài bị cuốn lên, lộ ra phần thịt mềm mại ở chỗ thắt lưng. Hoàn Sinh nhìn bóng lưng của cô nương mà không khỏi thấy chua xót trong lòng. Mấy ngày nay cô nương bị cấm ăn, nhịn đói đến mức sụt cân, chỉ là bực quá, sao cô nương lại ngu ngốc đi trộm đồ của đại cô nương làm gì không biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]