Phùng Liễm Thần đi khỏi đó hồi lâu, Đàm Hạo Dương vẫn đang ngẫm nghĩ về câu "lên mặt dạy đời" của anh.
Lúc này, gã mới tĩnh tâm để từ từ nhớ lại, Phùng Liễm Thần quả thực đã tận tâm chỉ dạy gã rất nhiều trong hai năm qua. Tất nhiên, liệu gã có trân trọng lòng tốt này hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Đàm Hạo Dương thực ra vẫn luôn mất kiên nhẫn, cho rằng anh là người tự cao tự đại, tự cho mình là tinh hoa xã hội, là đồ mắt cao hơn đầu. Đúng là ứng vào câu "lên mặt dạy đời" này thật.
Bên kia lại có tiếng bước chân, trong một thoáng, Đàm Hạo Dương còn tưởng là Phùng Liễm Thần quay lại. Đang định gọi tên anh, chưa kịp mở miệng, gã ngẩng đầu lên nhìn kỹ lại, thì ra là Giang Nhất Miên.
Đàm Hạo Dương mất hẳn hứng thú: "Tới đây làm gì."
Giọng điệu của gã không ổn, tâm trạng cũng không ổn, rõ ràng không phải là tin tốt. Tim Giang Nhất Miên đập thình thịch: "Họp Hội đồng Quản trị... thế nào rồi?"
Đàm Hạo Dương lười giải thích với hắn, giải thích thêm lần nữa chỉ khiến gã nhớ lại thất bại nhục nhã của chính mình: "Còn có thể thế nào."
Giang Nhất Miên ôm chầm lấy gã, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Camera giám sát trên hành lang lóe lên ánh đỏ, như một con mắt lạnh lẽo đang nhìn xuống. Đàm Hạo Dương ngẩng đầu lên nhìn, rồi kéo hắn vào văn phòng chủ tịch.
Giang Nhất Miên nép vào ngực gã, lắp bắp nói: "Em mới nghe họ nói lúc họp, họ Phùng đó... cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021404/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.