Ngày hôm sau, tài xế đổi sang một chiếc xe kín đáo, không để lộ hành tung, lái thẳng đến Lăng Vân Các.
Đàm Nguyệt Tiên trò chuyện riêng với cháu trai trong phòng. Phùng Liễm Thần tránh mặt, chủ động tìm cớ ra ngoài, dựa vào cửa nguyệt môn hút thuốc. Ngọn lửa lập lòe giữa những ngón tay thon dài, cửa nguyệt môn như vầng trăng rằm bao trọn lấy người bên trong. Phùng Liễm Thần ngoái nhìn lại, sau lưng không một bóng người, trên đầu mái hiên cao vút, chỉ còn cảm giác yên bình cổ xưa.
Đàm Sĩ Chương hành động liều lĩnh, kế hoạch thâu tóm thù địch sẵn sàng như tên đã lên dây, chỉ sau một đêm mà muốn y thay đổi ý định, dừng lại đúng lúc, bắt đầu một kế hoạch mới chắc chắn không phải là một quyết định đơn giản. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với sự khôn ngoan và xảo quyệt của mình, y hẳn đã lập sẵn phương án dự phòng cho cả thành công và thất bại. Phùng Liễm Thần đoán rằng chắc chắn y đã chừa cho mình một lối thoát. Suy cho cùng, việc là do người làm, chỉ phải xem có muốn hay không.
Ăn xong, hai cô cháu không cùng ra về, Đàm Nguyệt Tiên về trước.
Phùng Liễm Thần trở về phòng. Đàm Sĩ Chương vẫn còn ở bên trong, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, tay cầm tách trà. Y nhấp một ngụm, thấy Phùng Liễm Thần thì đặt tách xuống: "Trợ lý Phùng, sao hút thuốc lâu thế? Tôi cứ tưởng cậu bị lạc, suýt nữa thì đi tìm cậu rồi."
Phùng Liễm Thần chỉ cười: "Tôi đi gọi tài xế?"
Đàm Sĩ Chương ra hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021403/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.