Anh nói như vậy thì không còn ở lập trường của một cấp dưới nữa.
Đàm Hạo Dương gãi đầu, nhưng vẫn thoải mái cười.
"Nói rõ điều này trước, tôi không quan tâm đến Hoàng Nhuế, tôi cũng không có ý định theo đuổi cô ấy." Đàm Hạo Dương xòe tay: "Chỉ có điều nói đến hôn nhân, chúng tôi thực sự là đối tượng phù hợp nhất, điều này không thể phủ nhận. Nhân tiện, nói đến chuyện này, trước đây anh còn dùng cái gia quy gì đó xúi giục Miên Miên tìm tôi gây chuyện, thật ra là không làm gì được tôi, bản thân tôi không phản đối hôn nhân, thậm chí còn có thể lý giải hôn nhân sắp đặt."
Gia quy là chuyện đã qua rồi, Phùng Liễm Thần phải suy nghĩ một lúc: "Ồ...ý cậu là Giang Nhất Miên. Cậu gọi cậu ta là Miên Miên?"
Đàm Hạo Dương khoanh tay trước ngực, dựa vào bàn, mỉm cười hỏi lại: "Sao, có vấn đề gì à?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Không sao, nghe cũng được. Thế rồi sao? Cậu nói với cậu ta như vậy à?"
Đàm Hạo Dương nói: "Điều đó thực sự không cần thiết. Nói về chuyện tình cảm, tôi luôn tin vào duyên nợ, có duyên thì sẽ gặp nhau, không có duyên thì chia tay, ai mà biết được mối duyên này sẽ kéo dài bao lâu. Tôi không phản đối hôn nhân, nhưng không có nghĩa là tôi vội kết hôn ngay lúc này, có lẽ ba đến năm năm nữa, tất cả là chuyện của tương lai, tại sao bây giờ lại khiến bản thân buồn phiền vì tương lai bất định?"
Ánh mắt của Phùng Liễm Thần ẩn chứa một chút giễu cợt: "Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021400/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.