Phùng Liễm Thần bình tĩnh đáp: "Sếp Sĩ Chương, anh nói đùa. Tôi không nghĩ như vậy."
Đàm Sĩ Chương lại cười: "Có chuyện này tôi còn đang suy nghĩ, nhưng thôi không giấu cậu, thực ra tôi đã điều tra một số thông tin của cậu."
Nụ cười vẫn nở trên khóe miệng y: "Đừng nhìn tôi như thế, cậu biết đi điều tra người khác, tất nhiên tôi cũng sẽ điều tra cậu."
Phùng Liễm Thần nói: "Còn gì nữa? Anh phát hiện ra điều gì?"
Ánh nhìn của Đàm Sĩ Chương khóa chặt vào mặt anh, y lười biếng nói: "Không có gì to tát. Tôi phát hiện ra rằng sáu năm trước, khi cậu còn là chuyên viên tại phòng Thu mua, đã nhiều lần chiếm dụng tiền mua đá quý, thậm chí còn sử dụng trái phép tài khoản cá nhân của mình để kết nối với tài khoản công của đối phương."
Phùng Liễm Thần nín thở.
Bên ngoài cửa sổ, bóng tối bao trùm, hương thơm thoang thoảng trong không khí. Căn phòng này là kiểu bán khép kín, hướng ra hồ, gió nhẹ lướt qua mặt nước thổi vào.
Đàm Sĩ Chương chậm rãi nói tiếp: "Trợ lý Phùng, cậu ngạc nhiên lắm sao? Trí nhớ của cậu tốt như vậy, chắc hẳn vẫn chưa quên."
Nhiều ký ức ùa về trong thoáng chốc.
Điều Đàm Sĩ Chương nói thật ra cũng không sai.
Lúc bấy giờ, Phùng Liễm Thần vừa tốt nghiệp, được tuyển về làm việc ở Đàm Thị, mà lúc đó Vương Nham vẫn chỉ là phó phòng Thu mua. Trưởng phòng là một người khác, một tên mập họ Tôn, tính tình nóng nảy, rất khắt khe, thường bóc lột thực tập sinh và nhân viên mới. Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021392/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.