Jessica quay lại nơi làm việc, vỗ tay: "15 phút nữa có cuộc họp, có một số thay đổi về công việc và nhân sự cần thông báo."
Thực tập sinh nhanh chóng gửi thông báo cho nhóm, mọi người đều trả lời đã nhận được.
Ngô Lôi vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ có đôi tay đang gõ phím là dừng lại một lúc. Cô chuyển từ giao diện làm việc sang cửa sổ trò chuyện riêng tư, gửi tin nhắn cho một người bạn học cũ: "Chắc lần này không phải là mình rồi."
Bạn học trả lời ngay: "Hở? Không phải chứ? Tự tin hơn nào, ném hết tất cả các giải thưởng cậu đã giành được vào mặt sếp cậu, dựa vào thực lực để nói chuyện, chẳng lẽ họ muốn cậu làm công việc trợ lý thiết kế không có tính sáng tạo suốt mấy năm nữa? Vậy thì mình phải nghi ngờ công ty của cậu có gì mờ ám."
Bạn học nói thế này thật ra chỉ đang đùa. Ngô Lôi gõ một chuỗi chữ dài, rồi liên tục nhấn phím xóa, xóa từng chữ một. Cô liếc nhìn sang bên phải. Bên kia lối đi, Giang Nhất Miên đang quỳ trên ghế văn phòng bằng một chân, tay đặt trên tựa đầu, vừa nói vừa cười, đang trò chuyện sôi nổi với mọi người, có vẻ không hề bận rộn. Nhưng cô nghe loáng thoáng rằng vị trí đó có khả năng là dành cho hắn.
Ngô Lôi gõ lại một dòng vào khung chat: "Đó chỉ là giải thưởng nhỏ giành được hồi còn là sinh viên, có lẽ không đủ giá trị."
Cô chưa kịp nói tiếp, đồng nghiệp ngồi cạnh đứng dậy, đấm vai: "Đi thôi, vào phòng họp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021391/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.