Luân cười nhạt, anh ta khinh Phúc ra mặt, chắc hưởng từ bà Hai, tôi nhìn tôi đã nóng máu rồi, ba chồng mới lên tiếng:
"Luân, con nói đi. Làm anh sao con lại đánh em dâu? Có làm anh thì cũng nói thôi, động tay động chân thấy hãnh diện lắm à?"
Bà Hai nói đỡ thay cho Luân, đúng là vợ chồng:
"Nó hỗn hào, ăn nói không nên nết thì Luân không được đánh sao ba? Ba không biết lúc sáng nó hống hách cỡ nào đâu ba!"
"Chị bớt nói đi, tôi đang hỏi người đánh vợ tôi."
Phúc ấy, anh đang sắn tay áo sơ mi trắng lên, tay chân thì cơ bắp, gân gì nổi lên hết, anh tháo một cúc áo bên trên cho thoải mái hơn. Cái động thái này...anh là đang muốn đánh người.
Chuẩn bị anh cầm cái ghế kề bên lên thì tôi chạy lại, ôm chặt Phúc từ đằng sau, ôm cứng ngắt mà miệng không ngừng khuyên anh:
"Anh ơi, anh ơi. Đừng đánh người anh ơi, bỏ xuống đi anh!"
Hình như Phúc thấy là tôi, tự dưng cái cảm xúc muốn tắt ngủm luôn. Anh khựng lại rồi kéo tay tôi, muốn giật tôi ra, nhưng do tôi ghì chặt quá nên anh gặp khó khăn. Ba chồng tôi cũng tới phụ tôi kéo cái ghế trên tay Phúc ra, mấy người kia thì can tên mặt cẩu là Luân ra, anh ta còn muốn nhào lại nữa chứ, muốn chết hay sao đó.
Dù sao anh cũng là con ruột nhà này, con rể mà cũng đòi ra oai với ai nữa. Bà má chồng tôi ngồi không đặng nữa nên đứng dậy, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tinh/3469154/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.