Dì Triệu che miệng nói: "Dì đã báo cho Tiểu Cố, cậu ấy nói sẽ quay về sớm, 20 phút nữa."
Thôi được rồi, Kỷ Nguyễn thở dài, vậy cố thêm 20 phút nữa.
Cậu đi vào phòng khách, vừa đúng lúc Phương Lan ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt bà được trang điểm cẩn thận, khóe miệng cong lên, lập tức đứng dậy chào đón.
"Tiểu Nguyễn, đã lâu không gặp!" Phương Lan tiến đến giữ chặt cánh tay Kỷ Nguyễn, dáng vẻ giống như một vị phụ huynh nhiệt tình: "Ấy, để dì nhìn một cái, vẫn xinh đẹp như vậy... Mau mau ngồi xuống đây!"
Kỷ Nguyễn chưa kịp nói một câu đã bị Phương Lan kéo qua, ấn bả vai đẩy cậu ngồi xuống ghế sô pha.
Bà lôi kéo tay Kỷ Nguyễn xoi xét khuôn mặt cậu, vỗ vỗ lên mu bàn tay, giọng điệu quan tâm ân cần: "Hình như gầy đi rồi, đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Hay là ở đây không quen?"
Kỷ Nguyễn bị ngắm nghía đến mức da đầu tê dại, thật sự không quen nổi dáng vẻ nhiệt tình thái quá của bà ta, rút bàn tay lại: "Khá tốt, chỉ là gần đây bị cảm lạnh, có lẽ vì thế ăn ít một chút."
Bàn tay bỗng nhiên trống không, nụ cười của Phương Lan cứng lại một chút, ngay sau đó liền làm như không chuyện có gì, ngữ khí không thay đổi: "Vậy thì phải chú ý giữ gìn sức khỏe một chút, tuy rằng cảm lạnh không phải bệnh nghiêm trọng, nhưng cũng ảnh hưởng đến cơ thể ít nhiều."
"Vâng, dì nói phải." Dì Triệu mang cho Kỷ Nguyễn một ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-thu-khiem-thinh-quyet-dinh-buong-xuoi-bong-duoc-yeu-thuong/2710894/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.